Tay cầm đũa của Tô Cẩm Tinh cứng lại giữa chừng.
Tiêu Cận Ngôn khoanh tay dựa vào cửa, nhẹ giọng nói: “Tôi nhớ rõ trước kia em cũng không biết nấu ăn, vì anh ta nên mới cố ý đi học hả?”
“…”
“Có thể làm cho một cô công chúa kiêu ngạo như em tự mình xuống bếp, xem ra anh ta quả thật là một người đàn ông rất có sức hút.”
“…”
Lúc nói ra những lời này, trên mặt anh lộ chút vẻ buồn bã lẫn chua xót, nhưng giọng điệu lại ôn nhu: “Cũng đúng, chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi, anh ta đã có thể đi vào lòng em, thật sự rất lợi hại…”
“Không phải vì tiên sinh mà học.” Tô Cẩm Tinh khôi phục lại trạng thái quen tay hay việc, thuần thục dùng đũa trở miếng thịt trong nồi: “Mà là vì anh.”
Tiêu Cận Ngôn ngây người trong giây lát: “…Vì tôi? Tại sao đến giờ tôi vẫn không hề biết…”
“Bởi vì anh hầu như không bao giờ về nhà.” Tô Cẩm Tinh nói: “Năm năm, tôi gả cho anh năm năm, tôi biết dạ dày anh không tốt, cũng biết anh đi xã giao bên ngoài không thể không uống rượu, cơ bản là ăn không được ngon. Thế nên tôi tự mình học nấu ăn, tất cả đều là món nhạt, mỗi ngày đều làm chờ anh trở về. Năm năm rồi, cũng hơn một ngàn ngày nhỉ, một món ăn thôi mà làm cả ngàn lần, dù sao cũng sẽ quen tay thôi.”
Tiêu Cận Ngôn nghẹn đứng.
Tô Cẩm Tinh cười châm chọc, nói: “Có điều nói ra cũng thật đáng tiếc, tôi đã luyện nấu lâu như vậy, anh và tiên sinh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941289/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.