Tô Cẩm Tinh đang đứng trong thang máy, nên tất nhiên, những lời dì dọn dẹp vệ sinh nói cô không thể nghe được.
Cô nhìn bóng dáng mình phản chiếu trên cửa thang máy, bất lực thở dài một hơi.
Thứ gọi là thời gian này, thực sự quá tàn nhẫn.
Chỉ mới ba năm trôi qua thôi mà tất cả những thứ liên quan đến sự tồn tại của tiên sinh dường như đã bị hủy diệt hoàn toàn. Nhắc đến lại thấy nực cười, hiện giờ người duy nhất có thể cùng cô nói về tiên sinh lại là ông cụ Hình.
Thang máy dừng lại, cửa mở ra, cô nhấc chân bước ra ngoài.
Tầng 12 quen thuộc của khách sạn lớn Dung Thành hiện ra trước mắt, và căn phòng 1231 vẫn ở nơi cuối cùng của hành lang đó. Con đường đi tới đó cô đã từng đi qua rất nhiều lần, ban đầu là sợ hãi, sau đó là quyến luyến, và hiện giờ thì…
Tiên sinh, nếu anh thật sự vẫn còn ở thế gian này thì tại sao anh lại không gia hạn hợp đồng thuê căn phòng đó?
Hay là anh thật sự đã rời bỏ em rồi?
“Sao cô lại ở đây?"
Đột nhiên, nơi cầu thang tối om bỗng truyền đến một giọng nói đàn ông quen thuộc, Tô Cẩm Tinh cả kinh, cô dừng bước chân.
“Tiểu Chu? Cậu… Tiên sinh tới sao?" Khoảnh khắc đó, Tô Cẩm Tinh trở nên kích động hơn bao giờ hết: “Là tiên sinh tới đúng không? Anh ấy đang ở đâu? Có phải gian phòng 1231 đó không? Hay là nơi nào?”
Nhưng đáp lại, Tiểu Chu dùng ánh mắt lạnh lùng vô cảm, nói: “Không có, tiên sinh chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941279/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.