Trước kia Tô Cẩm Tinh cực kỳ thích ban đêm.
Ban đầu là vì ban đêm rất yên tĩnh, có thể làm rất nhiều chuyện mà ban ngày không thể làm, cũng không dám làm.
Lúc lên mười sáu mười bảy tuổi, mỗi ngày cô đều ở bên cửa sổ trong phòng mình, ngóng trông đến khi màn đêm buông xuống, ngóng trông anh Cận Ngôn của cô xuất hiện dưới lầu, đến đón cô đi chơi. Hai người lặng lẽ trốn ra từ vườn hoa của má Phúc, sức lực Tiêu Cận Ngôn rất lớn, khẽ năm eo cô nâng lên là có thể đặt cô lên cây đa to ở trong sân kia.
Khi đó, anh cũng chỉ là thiếu niên hai mươi tuổi, anh nhanh nhẹn leo lên tường cao trước, sau đó đứng ở phía dưới mở hai tay ra, ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Tiểu Tinh Tinh, xuống đây đi, anh đỡ em.”
Cô còn nhớ rõ, anh đạp xe rất nhanh, cũng còn nhớ rõ cây hoa quế bên ngoài nhà cũ nở hoa tạo thành một khung trời vàng rực rỡ, trong không khí đều là mùi hương ngọt ngào.
Về sau, cô và Tiêu Cận Ngôn chia tay, sau đó, cô gặp tiên sinh.
Từ e ngại và kính trọng ban đầu, đến sau cùng là nỗi chờ mong mỗi đêm, trong bóng đêm, tiên sinh sẽ nhẹ nhàng ôm chặt cô từ phía sau, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho cô, bảo cô đừng sợ, tất cả đều có anh rồi.
Ban đêm, dường như có ý nghĩa đặc biệt đối với Cẩm Tinh.
Nhưng hiện tại đã không còn như vậy, cô và tiên sinh đã từng có bao nhiêu ấm áp vào ban đêm, hiện giờ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941259/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.