Giọng nói này…
Nó giống hệt Tiên Sinh trong ký ức của cô.
Trong một khoảnh khắc, cô hơi bối rối không biết ai đang ở trước mặt mình.
Không thể phân biệt sao?
Tô Cẩm Tinh lấy tay che mặt đau đớn, trong lòng cô đã có câu trả lời cho câu anh vừa nói.
Cái gọi là mơ hồ đơn giản là không muốn thừa nhận, hay nói cách khác, trong lòng vẫn còn dấu vết ảo tưởng.
Nhưng tưởng tượng dù sao cũng chỉ là tưởng tượng, khi tỉnh dậy sau giấc mơ, mọi thứ đều phải trở về hiện thực.
“Bố, bố về muộn như vậy khiến mẹ rất buồn đó.” Tiểu Viên Nguyệt nằm trong vòng tay của bố, nhỏ nhẹ nói.
Tiêu Cận Ngôn từ từ ôm con gái vào lòng: “Sao muộn thế này con vẫn chưa ngủ?”
Tiêu Viên Nguyệt thủ thỉ: “Bố, con lo lắng cho bố.”
“Lo lắng cho bố ư?”
“Vâng.” Tiểu Viên Nguyệt gật đầu: “Anh trai nói bố là siêu anh hùng, phải đi chiến đấu với kẻ xấu, con rất sợ bố sẽ bị thương.”
Trái tim của Tiêu Cận Ngôn nảy lên, cả người anh như mềm ra.
Con gái thực sự khác với con trai.
Con trai sẽ ngưỡng mộ, coi trọng và noi gương, nhưng con gái thực sự là tấm áo bông tri kỷ, mặc kệ ở ngoài kia anh có phải là siêu anh hùng hay không thì con gái cũng sẽ luôn quan tâm xem anh có bị tổn thương hay không.
Tiêu Cận Ngôn nói: “Đừng lo lắng, bố rất khỏe, nhìn bố này, không phải vẫn đang vững vàng ôm con sao?”
“Nhưng mẹ cũng rất lo lắng.” Tiểu Viên Nguyệt nhìn lại mẹ đã đứng ngồi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941257/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.