Ngô Mẫn Mẫn cũng đơ ra một lúc.
Trước đây anh luôn gọi mình là cô Ngô, vậy mà hôm nay anh lại gọi cô ta bằng biệt danh thân mật như vậy?
Người đàn ông cao to đẹp trai, khí chất trầm ổn, khuôn mặt tuấn tú, cả người thoang thoảng mùi nước hoa đắt giá quyến rũ.
“À … không sao đâu, anh cứ bận việc của anh đi.”
“Cô chọn xong chưa?”
“Vẫn chưa, đúng rồi, anh còn hút thuốc sao? Trước đây nghe bố em nói anh không hút thuốc.”
“Đúng là đã cai được vài năm, gần đây công việc bận rộn, tôi chỉ hút vài điếu cho đỡ mệt mỏi, ảnh hưởng đến cô rồi à?”
“Không, mùi nước hoa trên người anh… thơm lắm. Em từ trước đến giờ không biết đàn ông cũng dùng nước hoa, nhưng bây giờ cũng không cảm thấy ẻo lả, mà rất… quý phái.”
“Đây là cổ long thủy." Tiêu Cận Ngôn giải thích: “Trước đây tôi không thích dùng nước hoa nam, nhưng loại nước hoa này là một ngoại lệ.”
“Là bởi vì có thể che đi mùi khói?”
“… Đúng.”
Thực ra không phải vậy.
Anh bỏ thuốc lá đã hơn ba năm, tai nạn xe hơi thương tâm khiến anh một chân bước vào địa phủ mà suýt nữa vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Nói đến việc này lại phải cảm ơn chú Hình.
Đây có lẽ là số phận, bố mẹ chết hết, người mình yêu chân thành thì ly hôn, chú Hình nói, trong thời gian anh bị thương và bất tỉnh, Tô Cẩm Tinh đã tìm đủ bằng chứng để cố gắng đưa Dương Tuyết Duyệt và Vương Gia Linh vào tù.
Còn ông nội thì sức khỏe không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941237/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.