Anh sợ đánh thức cô gái ở trong lòng, nên cẩn thận từng li từng tí đặt cô ngồi dựa vào gốc cây, tỉ mỉ đắp áo lên cho cô rồi mới lặng lẽ đi qua một bên nghe điện thoại.
“Chú Hình, cháu xin lỗi.”
“Bây giờ cháu quay về đi, chú đang ở biệt thự bên bờ biển đợi cháu.”
“Không ạ.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Chú Hình, thật sự cảm ơn chú mấy năm nay đã giúp đỡ dìu dắt cháu, nhưng… cháu muốn tự bước đi trên con đường của riêng mình.”
“Nhưng cháu đã chọn một con đường ngu xuẩn nhất.” Ông cụ Hình lên án kịch liệt: “Chú đã sớm nói với cháu rồi, dịu dàng của phụ nữ là bia mộ của anh hùng, sao cháu lại không nghe chứ? Chân của chú là một ví dụ điển hình. Chú bảo cháu trả lại cho chú một cánh tay chính là cho cháu nếm thử cảm giác tay chân bị phế, nhưng tại sao cháu vẫn u mê không tỉnh?”
Tiêu Cận Ngôn nhìn cánh tay trái bị bó bột của mình rồi khẽ cười: “Không sao, phế thì phế thôi.”
“Nhưng cháu có thể chịu đựng cả đời chỉ sống có một cánh tay không hả? Cháu làm gì cũng sẽ bất tiện, đi tới đâu cũng sẽ có người nhìn cháu bằng ánh mắt khác thường, nếu Tô Cẩm Tinh đó bỏ rơi cháu, thậm chí ngay cả lý do để sống cháu cũng không có.”
“Cô ấy sẽ không như thế.”
“Người còn trẻ thì đừng nói lời kiêu ngạo như thế, trước đây cũng từng có một người phụ nữ nói với chú rằng, nếu chú vì bà ta mà cắt một chân thì cả đời này bà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941226/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.