Bấy giờ Tô Cẩm Tinh mới nhận ra là mình bị anh đùa, cô tức giận đẩy anh ra: “Anh gạt em?”
“Được rồi, được rồi, không gạt em nữa, vừa rồi chỉ em chỉ chạm vào một chút thôi, chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ, không sao đâu.”
Suy cho cùng thì cô vẫn thấy thương anh nên dùng tay xoa xoa ống tay áo của anh một cách thận trọng, dè dặt, hoàn toàn không dám dùng lực mạnh: “Chắc là anh rất đau nhỉ. Mà này, thạch cao trên cánh tay anh đâu?”
“Anh tháo ra rồi.”
“Sao anh có thể tháo nó ra chứ? Ngộ nhỡ cánh tay anh lại bị làm sao thì sao? Sau này làm sao mà ôm em… và các con được?”
Tiêu Cận Ngôn hôn trộm lên má cô một cái, đáp: “Em yên tâm đi, anh dùng một tay vẫn có thể ôm được em.”
“Nhưng em muốn bế kiểu công chúa.” Tô Cẩm Tinh khẽ đẩy anh ra, kéo giãn khoảng cách, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh phải nhớ, bây giờ anh không chỉ có một mình anh nữa. Anh là chồng sắp cưới của em, là bố của hai đứa trẻ, em và các con cần dựa vào anh, cần anh bảo vệ đó.”
“Ừm, anh nhớ rồi.” Tiêu Cận Ngôn khẽ gật đầu: “Em ngoan một chút để anh ôm.”
Tô Cẩm Tinh mềm nhũn người, ngoan ngoãn để mặc cho anh ôm: “Anh nói thật cho em biết đi, có phải vị ân nhân đó vẫn đang làm khó anh không? Không biết Tiểu Chu có nói với anh không, nhưng hôm nay tổng giám đốc Quách kia đã tới tìm em, còn đưa Tiểu Viên Nguyệt đi nữa. May mà không có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941220/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.