[Tiên sinh, hành tung của anh đã bị bại lộ.]
[Cái gì?]
[Đêm qua anh trèo tường qua cửa sổ vào phòng em đã bị mẹ em nhìn thấy.]
[Anh biết.]
[Anh biết?]
[Ừ, bà ấy nghĩ anh là kẻ trộm nên muốn gọi người đến.]
[Vậy anh đã gặp mặt bà ấy rồi sao? Anh đã nói gì với bà ấy vậy?]
[Chưa gặp, anh chỉ nói một câu: “Dì ơi, cháu đến đây để tìm Cẩm Tinh.” Sau đó bà ấy để anh đi lên lầu, còn dặn anh nhớ cẩn thận.]
Tô Cẩm Tinh hoàn toàn không nói nên lời.
Cái này gọi là gì đây…
Lần đầu tiên gặp phụ huynh mà lại kỳ dị như vậy đấy.
[Cũng may mà mẹ em có tính tình tốt, nếu là ở nhà khác thì e rằng đã đánh chết anh từ lâu rồi.]
[Bà ấy sẽ không đâu.]
[Anh hiểu rõ về mẹ em à?]
[Anh đã nói rồi, anh hiểu em rất rõ, thậm chí biết mọi thứ về em.]
[Cho nên ngay cả thứ tự của các bức tranh sơn dầu trên tường của nhà em mà anh cũng nhớ kỹ sao?]
[Khó lắm à?]
[… Tiên sinh, anh nổ quá đấy.]
[Đánh sai chữ à? Là “nói” sao?]
Tô Cẩm Tinh gõ lấy gõ để: [Không đánh sai, chính là nổ, nổ banh xác ấy.]
Dường như Tiên sinh không hiểu ý của cô: [Nổ? Em muốn xem pháo hoa à?]
Tô Cẩm Tinh không khỏi nhếch miệng: [Tiên sinh, anh đang dùng mạng 2G à?]
Điện thoại gọi đến.
Tiên sinh ở đầu dây bên kia nghiêm trang đáp lại: “Anh vừa xác nhận rồi, là 5G chứ không phải 2G.”
Tô Cẩm Tinh không khỏi bật cười: “Tiên sinh, trước giờ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941192/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.