“Tiên sinh…”
“Ừm.” Giọng tiên sinh nghe có vẻ rất mệt mỏi: “Anh vốn định đợi em ở dưới, nhưng có người ngủ giống lợn quá, gọi điện thoại cũng không ai nghe nên anh đành tự mình lên trên.”
Tô Cẩm Tinh ngẩn người một lúc, sau đó nhanh chóng mò điện thoại của mình trên giường.
Quả nhiên, trong lịch sử có mấy cuộc gọi nhỡ.
Cô hơi buồn bực mà gãi gãi đầu, nói: “Xin lỗi anh, em ngủ say quá.”
Tiên Sinh vẫn dịu dàng như vậy, nhưng anh lại kéo mạnh cô vào lồng ngực của mình, nói: “Mấy năm nay em đã quá vất vả, em nên có một giấc ngủ tử tế.”
“Người vất vả là anh mới đúng, vừa phải lo lắng cho chuyện của mình, còn phải lo lắng trang hoàng tu sửa lại nhà em.”
Tiên sinh mỉm cười, nói: “Anh rất sẵn lòng mà.”
“Tiên sinh, anh không cần ngủ hả? Trước đây bố em đã từng nói, người có thể thành công có thể hoàn thành giấc ngủ của bản thân trong thời gian ngắn nhất.”
“Ừm, vậy có lẽ anh nên cảm ơn bố vợ tương lai đã khen ngợi anh như vậy.”
Tô Cẩm Tinh đỏ mặt, cắn anh một cái, đổi sang một tư thế thoải mái hơn nằm trong lòng anh, nói: “Bố em đã qua đời trong một âm mưu.”
“Anh biết.”
“Em nhất định sẽ khiến Dương Tuyết Duyệt và Vương Gia Linh phải trả giá!”
“Nhất định, trên đời này có luật nhân quả, thiện giả thiện lai ác giả ác báo. Tất cả rồi sẽ đến thôi.”
“Bọn trẻ vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn, còn rất ổn là đằng khác. Tiểu Dương coi anh như bức tường để leo núi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941190/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.