Tô Cẩm Tinh đi làm thủ tục xuất viện.
“Cô Tô, số tiền trước đây của tiên sinh nhà cô gửi vẫn chưa dùng hết, cô xem nên làm thế nào?”
Tô Cẩm Tinh hỏi: “Còn bao nhiêu?”
“Còn dư mười lăm vạn ba nghìn ạ.”
Tô Cẩm Tinh suy nghĩ, hay là số tiền này để tiên sinh tự mình xử lý chắc sẽ ổn hơn, nếu bây giờ cô bảo bệnh viện hoàn tiền lại, vậy bên phía tiên sinh chắc chắn sẽ không còn gì, như vậy không ổn lắm.
Cô nói: “Hôm nay… tôi đưa mẹ về nhà trước, ngày khác tôi bảo tiên sinh đến lấy tiền hoàn lại nhé.”
“Được.”
Lưu Uyển Chân đã ngây người ở bệnh viện gần một tháng rồi, bây giờ đột nhiên được xuất viện, đúng lúc thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mặt trời rực rỡ, bà đã quen với cuộc sống trong phòng bệnh nên tất nhiên cảm thấy hơi khó thích ứng với loại ánh sáng như thế này.
“Dì, dì đeo kính mát đi, sẽ đỡ hơn một chút.” Tài xế Tiểu Chu như làm ảo thuật lấy ra một cái kính mát dành cho nữ.
Lưu Uyển Chân hơi sửng sốt, nhìn qua Tiểu Chu rồi lại nhìn Tô Cẩm Tinh: “Nhóc con, cậu là…”
“Chào dì, ông chủ phái tôi đến đưa hai người về ạ.”
Tô Cẩm Tinh đã sớm quen với một Tiểu Chu hay làm trò thế này, còn Lưu Uyển Chân thì ngược lại, bà rất bất ngờ, vui vẻ nói: “Thật là một thằng bé tỉ mỉ nhỉ, cho người đến đón chúng ta còn chuẩn bị thêm cả kính râm nữa.”
Tiểu Chu nói: “Lên xe đi dì.”
“Được được được…”
Hai mẹ con đều ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941187/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.