Tô Cẩm Tinh rời đi.
Mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi, ông cụ Tiêu giờ cũng đã có nhân viên y tế chuyện nghiệp phụ trách chăm sóc và điều trị, Tiêu Cận Ngôn cũng ở lại chăm nom, vậy nên ở đây đã không còn phận sự của cô nữa rồi.
Cũng không phải cô thờ ơ lạnh nhạt gì, ông cụ Tiêu đối xử tốt với cô thế nào trong lòng cô hiểu rõ, sau này cô sẽ đưa hai đứa nhỏ tới thăm ông như thường lệ. Có điều, ông Tiêu có phần hơi bảo thủ, vẫn muốn cô và Tiêu Cận Ngôn tái hợp, mà điều này thì hiển nhiên là không thể.
Dù gì cũng đã quen biết nhau nhiều năm, chưa kể còn từng yêu nhau sâu đậm, vậy nên trước khi đi Tiêu Cận Ngôn chỉ vừa mở miệng định nói chuyện, cô đã biết anh sẽ nói gì.
Đơn giản là vì ông Tiêu đang bị bệnh, anh muốn cô giả bộ như hai người không ly hôn.
Nhưng cô lại không muốn lừa người thêm nữa, cho nên chỉ có thể lựa chọn rời đi.
Ra khỏi bệnh viện, cô nhận được tin nhắn của tiên sinh.
[Đừng buồn quá, chuyện này em không sai.]
Tô Cẩm Tinh cảm thấy lòng mình như được sưởi ấm, anh luôn là người xuất hiện đúng lúc, cho cô một lời an ủi lúc cô cảm thấy lạc lõng, buồn chán nhất.
[Em không buồn, có điều, em cảm thấy hơi tiếc. Ông nội Tiêu là một người tốt, ông ấy rất yêu thương cháu trai, nhưng mà, ước nguyện của ông ấy giờ lại không thể thành hiện thực nữa rồi.]
[Thật ra thì… Chỉ cần em muốn, em vẫn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941175/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.