Má Phúc mua hoa quả rất tươi, Tô Cẩm Tinh cắt ra xếp vào đĩa, mang cho hai người đang chăm chú chơi game.
Vừa mở cửa đã nghe thấy Tiểu Dương hét lên đầy phấn khích: “Aaa qua ải rồi! Bố tuyệt quá!”
Tiên sinh cười vô cùng vui vẻ: “Tiểu Dương, con gọi bố là gì cơ?”
“Bố ạ, sao thế ạ, không đúng sao?”
“Đúng.” Tiên sinh gật đầu khẳng định: “Nhưng… mẹ con có nói cho con biết thật ra con còn có… một người bố khác không?”
Tiểu Dương gật đầu: “Mẹ nói người mà con nhìn thấy trong nhà ông nội cũng là bố của con.”
“Vậy Tiểu Dương thích bố nào hơn?”
Tiểu Dương hì hì cười: “Thích bố hơn!”
“Tại sao lại thích bố? Vì bố chơi game giỏi đúng không?”
Tiểu Dương nghiêm túc lắc đầu: “Bởi vì bố có thể làm mẹ vui vẻ. Bố à, bố là siêu anh hùng phải đi cứu giúp nhân loại, nhưng thật ra mẹ cũng rất cần bố. Trước kia con bị bệnh, luôn phải điều trị ở nước M nên không thể ở bên mẹ. Con nghe chú Diệp nói người bố kia có dì khác nên không thích mẹ. Người đó không thích mẹ con nên con cũng không thích ông ta!”
“… Nếu như người bố kia biết mình đã sai lầm, muốn sửa sai làm lại, cũng muốn đối xử tốt với mẹ, với con và em gái con thì con có chấp nhận người bố đó không?”
Câu hỏi này khiến Tiểu Dương hơi bối rối.
Cậu bé bấu má suy nghĩ một lát, vẫn chưa có câu trả lời: “Chú Diệp nói rằng biết sai và sửa đổi đúng là một đứa trẻ ngoan. Nhưng bố ơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941164/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.