Tại sao chúng ta lại trở nên như thế này?
Còn có thể bởi vì sao nữa?
Bởi vì đây chính là định mệnh.
Bởi vì sự cố chấp của cô, cuối cùng Tiêu Cận Ngôn phải để cô xuống một cột mốc đường cách đó không xa.
Tô Cẩm Tinh vẫy một chiếc taxi và báo địa chỉ.
Tài xế cho xe nổ máy từ từ lái đi.
Cô ngoảnh đầu nhìn lại mấy lần và chắc chắn rằng không nhìn thấy chiếc Porsche màu đen kia thì mới yên tâm.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cô mới thấy mình quá ngây thơ và quá tự mình đa tình.
Dựa vào cái gì mà Tiêu Cận Ngôn lại đuổi theo sau xe của cô chứ?
Anh sắp trở thành chồng của một người phụ nữ khác, sắp là bố của một đứa trẻ khác rồi. Anh đối với cô chỉ là sự áy náy và ân hận, nhưng đời người rất dài nên sẽ có rất nhiều sự áy náy và ân hận như vậy, còn cô chỉ là một trong số những điều hết sức bình thường mà thôi.
Đúng, có rất nhiều ngôi sao, chỉ thiếu một mình cô cũng chẳng sao.
Dương Tuyết Duyệt chính là mặt trời của anh.
Vốn dĩ Tô Cẩm Tinh muốn đến nhà cũ đón các con, nhưng trên đường đi cô lại nhận được tin nhắn của tiên sinh.
[Các con đã về đến nhà an toàn.]
Tô Cẩm Tinh như trút được gánh nặng.
Phải, bây giờ cô không phải là người chỉ có hai bàn tay trắng.
Cô còn có các con, còn có… tiên sinh.
Thậm chí cô còn có một suy nghĩ hơi kỳ quặc là nếu tiên sinh không muốn gặp cô một cách đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941159/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.