Đêm nay anh nóng bỏng một cách lạ thường.
Khác hoàn toàn so với sự mãnh liệt của lần trước, đêm nay tiên sinh dịu dàng hơn, dịu dàng đến mức khiến cô cảm thấy mình giống như một tác phẩm nghệ thuật trân quý và mỏng manh, được anh dùng những nụ hôn nhẹ nhàng mà yêu thương, cưng nựng.
Đã bao lâu rồi cô không cảm nhận được cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay như vậy?
Lần cuối cùng cô có cảm giác đó là sáu năm trước, trước khi vụ tai nạn xe xảy ra, lúc cô vẫn học ở Milan.
Ngay hôm đó là sinh nhật của Tiêu Cận Ngôn, cô đang đi học ở một đất nước xa xôi, còn Tiêu Cận Ngôn đang ở trong nước tiếp quản công ty, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi.
Nhưng anh của khi ấy cũng rất dịu dàng, lúc còn ở bên nhau ngày nào anh cũng nhắc đi nhắc lại rồi ngày nào cũng kiểm tra trên điện thoại: còn xxx ngày nữa là Tiểu Tinh Tinh đến tuổi kết hôn hợp pháp.
Lúc đó Tô Cẩm Tinh thường cười nhạo anh, đàn anh Cận Ngôn hô mưa gọi gió trong trường hay tổng giám đốc Tiêu tung hoành ngang dọc trên thường trường mà lại chỉ mong đến ngày kết hôn như vậy.
Khi ấy Tiêu Cận Ngôn chỉ biết ngửa cổ lên trời kêu than: “Tiểu Tinh Tinh, đợi đến khi em hai mươi tuổi, anh nhất định sẽ đến cục dân chính xếp hàng từ sáng sớm.”
Vì chuyện này mà Tô Cẩm Tinh đã trêu chọc anh trong một thời gian dài, lần nào cũng lôi chuyện này ra cười nhạo anh, Tiêu Cận Ngôn lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941151/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.