Anh vừa nói, đôi môi dần dần di chuyển xuống.
Nụ hôn ấm áp từ đỉnh đầu xuống giữa lông mày, rồi đến chóp mũi và cuối cùng dừng lại trước môi cô.
“Cẩm Tinh, anh hôn em được không?”
Anh đứng ngược ánh sáng, Tô Cẩm Tinh được anh ôm chặt trong vòng tay nên khuôn ngực rộng của anh đã cản hết ánh sáng từ cửa sổ. Ngay cả khi đối mặt với nhau, Tô Cẩm Tinh vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt anh.
Tô Cẩm Tinh hơi luống cuống, cô hơi né tránh: “Em…”
Giọng nói của Tiên sinh tỏ ra hơi thất vọng: “…Vẫn không được à? Không sao, nếu bây giờ không được cũng không sao, anh có thể đợi cho đến khi em sẵn lòng chấp nhận mới thôi.”
Tô Cẩm Tinh vội vàng giải thích: “Không phải em không muốn anh hôn, mà là…”
“Mà là cái gì?”
Mà là trong lòng cô vẫn còn một nỗi khúc mắc chưa giải quyết được.
Quá khứ của Lục Tước và Hiểu Hiểu đều hiện ra trước mắt. Bây giờ Hiểu Hiểu thân thiết với Hoắc Hàn, cô thật sự lo lắng Hoắc Hàn sẽ hãm hại Hiểu Hiểu, mà rõ ràng cô ấy với Lục Tước mới là một đôi.
Nếu cô trả lại Lục Tước cho Hiểu Hiểu, liệu họ có thể tiếp tục mối quan hệ trước kia không?
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, Lục Tước còn đáng tin hơn Hoắc Hàn kia. Hơn nữa… trong lòng anh vẫn có một người phụ nữ, mà người phụ nữ đó có lẽ là Hiểu Hiểu.
“Tiên sinh.”
“Ừm?”
“Lúc trước anh đã từng phủ nhận, anh nói anh không phải là Lục Tước.”
Bàn tay của tiên sinh nắm tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941129/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.