“Thế nhưng em còn đang ở bệnh viện, hai đứa nhỏ phải giải quyết như thế nào?”
Thật ra Tô Cẩm Tinh đã suy nghĩ xong xuôi hết rồi.
Cơ thể của cô đã gần như hồi phục, sau khi xuất viện, cô có thể thuê nhà trước, sau đó thuê bảo mẫu chăm sóc con cùng với cô.
Tiểu Dương đã năm tuổi rồi, phải gửi nhà trẻ. Viên Nguyệt còn nhỏ, cô phải hỏi quản lý Tần xem có thể đưa con đi làm cùng hay làm việc ở nhà được không.
Diệp Lăng Phong nói: “Tôi đã đặt phòng này một tháng rồi. Em và bọn trẻ có thể ở đây một thời gian.”
“Vậy tôi sẽ chuyển tiền thuê nhà cho anh.”
Diệp Lăng Phong bất lực: “Tôi không có ý đó.”
“Ý tôi cũng chẳng phải vậy, nhưng tổng giám đốc Diệp, dù sao chúng ta không thân cũng chẳng quen. Anh có thể giúp tôi chăm sóc Tiểu Dương lâu như vậy thì tôi đã rất biết ơn rồi. Tôi phải đưa khoản tiền này cho anh mới được.”
Diệp Lăng Phong thở dài một hơi: “Được rồi, tôi biết trong lòng em nghĩ như thế nào, chỉ là em không muốn nợ tôi.”
“Tôi…”
“Được rồi Cẩm Tinh, tôi hiểu ý của em. Mặc dù tôi thích em nhưng tôi có thể nhận ra cho dù trong lòng em không có Tiêu Cận Ngôn thì em vẫn không thích tôi. Nhưng không sao, bao nhiêu năm qua tôi đã quen rồi. Bây giờ chúng ta làm bạn bè với nhau như vậy cũng rất tốt. Mà trong lòng em cũng đã có một người khác rồi nhỉ?”
Tô Cẩm Tinh không biết phải nói gì, cuối cùng vẫn gật đầu thừa nhận: “Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941127/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.