Đúng lúc đó, bảo vệ cũng chạy tới.
Lưu Phấn thấy thế nên cũng không lằng nhằng thêm nữa, chỉ có thể bị Vương Gia Linh kéo ra khỏi phòng bệnh.
Trước khi đi, Lục Tước quay đầu nhìn cô, hình như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, lời đến bên môi cuối cùng vẫn không nói ra miệng, chỉ để lại một câu:
“Chăm sóc bản thân cho tốt.”
Y tá vỗ ngực thở dài: “Rốt cuộc người này là ai vậy? Hung dữ thật đấy.”
“Không biết, dù sao trông cũng không phải người đứng đắn gì, có khi là nhà giàu mới nổi.”
“Cô Tô đã đáng thương lắm rồi lại còn gặp phải họ hàng như vậy, đúng là xúi quẩy.”
“Ai nói không phải chứ? Nhưng mà… người đàn ông vừa rồi đẹp trai ghê huhuhu, là chồng của cô Tô hả?”
“Không phải không phải, cô đừng nói linh tinh, người đợt trước ở ngoài phòng phẫu thuật mới là chồng của cô ấy. Người này… chưa thấy bao giờ.”
“Không đúng, tôi nhìn thấy nhiều lần rồi, đứng ở cửa bệnh viện.”
“Không phải chứ, cô nhớ kỹ vậy sao?”
“Hết cách rồi, đẹp trai quá mà, muốn không nhớ cũng khó…”
Vài y tá vừa líu ríu nói chuyện vừa rời khỏi phòng bệnh.
Chỉ là mê trai thì cứ mê trai, làm việc vẫn rất cẩn thận, trước khi đi còn đóng cửa lại giúp cô.
Đột nhiên phòng bệnh vừa rồi còn cãi nhau ầm ĩ giờ lại im lìm khiến người ta có phần chưa thích ứng kịp.
Tô Cẩm Tinh ôm Viên Nguyệt đứng trước cửa sổ một lúc, không lâu sau đã nhìn thấy bóng dáng của mấy người Lục Tước và Lưu Phấn.
Từ cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941120/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.