Trong xe yên tĩnh đến mức có chút trống rỗng.
Tô Cẩm Tinh bỗng cảm thấy hơi hối hận, cứ giữ cảnh yên bình giả tạo không tốt hay sao?
Lại cứ phải vạch trần lời nói của anh ta làm gì?
Đều trách cô quá xúc động, không suy nghĩ tới hậu quả. Nếu như Tiên sinh không muốn để cho cô biết thân phận của mình, vậy thì bản thân cô cứ giả vờ không biết là được, tại sao còn phải đối nghịch anh ta hết lần này tới lần khác?
Tô Cẩm Tinh nhắm chặt mắt lại.
“Cô Tô.” Lục Tước vẫn giữ thể diện như trước, dịu dàng nói: “Có vài lời nói dối mang ý tốt, có vài sự lừa gạt cũng mang ý tốt. Hy vọng cô có thể hiểu được.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Xin lỗi, tôi…”
“Cô không cần vội vàng giải thích, cho dù tôi có phải là người mà cô đoán thầm trong lòng hay không, nhưng mà tôi có thể cam đoan với cô tôi không có ác ý gì với cô cả.”
“… Vâng.”
“Có lẽ Hiểu Hiểu cũng sắp quay lại rồi, vậy tôi đi trước đây. Cô… mau chóng quay lại bệnh viện đi, được không?”
“… Được.”
Trước khi Lục Tước rời đi, anh ta nhìn cô với một ánh mắt sâu xa, cuối cùng thở dài một tiếng mới đẩy cửa bước xuống xe.
Ánh mắt Tô Cẩm Tinh dõi theo bóng dáng anh ta, mãi cho đến khi anh ta bước tới một chiếc Maybach màu đen cách đó không xa, tận mắt nhìn anh ta ngồi vào sau đó lái xe rời đi.
Cô thở hắt một hơi nặng nề, dòng suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.
“Cẩm Tinh.” Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941118/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.