Tiên sinh không trả lời cô một cách chắc chắn mà chỉ nói: “Anh có phải là Lục Tước hay không rất quan trọng với em sao?”
Tô Cẩm Tinh cắn môi, không biết phải trả lời như thế nào.
Nhưng…
Đúng là rất quan trọng.
“Tiên sinh, nếu đúng thật anh là Lục Tước thì em sẽ…”
Tiên sinh khẽ cười: “Em sẽ làm gì?”
“Em cảm thấy anh nên nói chuyện đàng hoàng với Hiểu Hiểu vì trước đây hai người đã có nhiều hiểu lầm. Nếu đã có hiểu lầm thì nên tháo gỡ. Trong lòng anh vẫn còn quan tâm tới cậu ấy như vậy, lại còn tìm em… hai người nên ngồi xuống nói rõ chuyện năm đó với nhau.”
Tiên sinh khẽ thở dài, đi đến bên giường nhẹ nhàng ngồi xuống rồi ôm cô vào lòng: “Cẩm Tinh, đôi khi quan hệ giữa con người với nhau rất mầu nhiệm, khi nào thì gặp mặt và khi nào thì chia tay, kết quả cuối cùng hoàn toàn khác nhau. Nếu đã bỏ lỡ một lần thì có lẽ cả đời này không cần phải gặp lại. Như vậy sẽ chỉ khiến cả hai thấy khó xử mà thôi.”
Tô Cẩm Tinh cảm thấy mình đã quên mất thở như thế nào, cũng mất đi bản năng thở luôn rồi.
Những lời này của tiên sinh như là ngầm thừa nhận, lại giống như là phủ nhận.
Cô nghĩ có thể do thuốc mê trong ca mổ khiến cô phản ứng chậm, hoặc tiên sinh quá thông minh nên cô hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của anh.
“Cẩm Tinh, trước đây em đã từng hứa với anh là sẽ không băn khoăn về thân phận của anh nữa mà. Chuyện này nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941115/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.