Đột nhiên, con gái bỗng nghẹn ngào nức nở bật khóc.
Tiêu Cận Ngôn như bừng tỉnh từ cơn mộng: “Viên Nguyệt làm sao vậy? Đói bụng hả? Tôi đi cho pha sữa cho con bé."
Anh ta vừa nhúc nhích thì đã bị bác quản gia gọi lại: “Cậu chủ, bộ cậu vui đến ngốc rồi hay sao? Hôm nay mẹ của bé Viên Nguyệt cũng tới, còn pha sữa cái gì chứ? Nhất định phải uống sữa mẹ!”
Bóng dáng của Tô Cẩm Tinh đột nhiên cứng đờ.
Tiêu Cận Ngôn cũng ngây cả người ra.
Bác quản gia nói: “Tiểu Tinh Tinh đi theo bác, phòng của cậu chủ nằm ngay bên cạnh này.”
Tô Cẩm Tinh không muốn đến phòng của Tiêu Cận Ngôn, nhưng con gái vừa khóc thì cả trái tim cô như bị ngâm trong dấm chua, chỉ có thể kiên trì đi theo bác quản gia vào phòng ngủ.
Chờ cô đi vào, bác quản gia lập tức lui ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.
Hà Hiểu Hiểu đậu xe xong thì hùng hùng hổ hổ chạy vào, nhìn mọi nơi lại không tìm thấy Tô Cẩm Tinh, lập tức sốt ruột gặn hỏi: “Tiêu Cận Ngôn, anh mang Phồn Tinh đi đâu rồi?!”
Tiêu Cận Ngôn vốn còn đang đắm chìm trong sự ấm áp vừa rồi, lập tức bị Hà Hiểu Hiểu cắt ngang, sắc mặt cực kỳ không vui: “Yên tâm, không lạc mất được.”
“Vậy cũng chưa chắc! Ngay cả đứa nhỏ mà anh cũng có thể cướp đi, còn có gì không làm được?”
“Tôi đã nói rồi, tôi là bố của Viên Nguyệt, Viên Nguyệt là con gái của tôi!”
“Vậy thì thế nào? Lúc anh nɠɵạı ŧìиɦ có nghĩ tới con gái mình không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941078/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.