Dương Tuyết Duyệt không nói nên lời, đầu dây bên kia đã im lặng một hồi lâu, cũng không thấy nói thêm câu nào nữa.
Tô Cẩm Tinh ngắt điện thoại một cách dứt khoát.
“Em so với tưởng tượng của tôi còn sắc bén hơn đôi chút đấy nhỉ.”
Giọng điệu của người đàn ông dường như pha lẫn thêm chút đùa cợt, phả vào ngay sau tai cô, khoảng cách giữa hai người thực sự rất gần, Tô Cẩm Tinh có chút không thích ứng được, hơi hơi lảng tránh.
“Tiên sinh… Cái đó…” Tô Cẩm Tinh nói: “Tôi không rõ lắm vì sao anh lại giúp tôi, nhưng có một số việc tôi sẽ không làm.”
Người đàn ông có vẻ thấy hứng thú đôi chút: “Bởi vì em còn có hai đứa nhỏ?”
“Đúng vậy”, Tô Cẩm Tinh nói: “Tôi thực sự rất cần tiền, nhưng tôi còn là một người mẹ, tôi không muốn để cho bọn trẻ biết, mẹ của chúng là một người có thể vì tiền mà… Từ bỏ điểm mấu chốt.”
Người đàn ông cười khẽ, giọng nói lười biếng: “Yên tâm, tôi cũng không phải loại người nông cạn đến thế.”
“Vậy…” Tô Cẩm Tinh thử thăm dò, thận trọng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì đây?”
Người đàn ông cảm nhận được sự phản kháng của cô, nhẹ nhàng thu cánh tay đang ôm cô từ đằng sau về, nhẹ nhàng xê dịch vị trí và giữ một khoảng cách an toàn với cô: “Cô Tô, tôi giúp em là bởi vì em rất giống một người cũ của tôi. Tôi đối với cô ấy… là hổ thẹn, nhưng tôi đã không còn cách nào để bù đắp được nữa rồi.”
Tô Cẩm Tinh dường như hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941055/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.