Đầu óc Tô Cẩm Tinh trống rỗng.
Làm sao thím Trương lại té lầu, sao lại có thể…
Cô hoảng hốt chạy xuống dưới, quên mang cả giày.
Nhưng lúc này trên bãi cỏ đã có thêm một người.
Dương Tuyết Duyệt ngồi xổm bên cạnh thi thể thím Trương, cô ta đưa tay ra thăm dò hơi thở của bà, khóe miệng nhếch lên mang theo ý cười: "Cô đến chậm rồi, bà ấy đã chết.”
“Dương Tuyết Duyệt, là cô…”
Dương Tuyết Duyệt chậm rãi đứng lên, nhìn về phía cô: "Lúc trước tôi lại quên mất đấy, bà già này đã trông thấy cô lớn lên từ nhỏ, trong lòng bà ấy nhất định là thiên vị cô hơn.”
“Thím ấy không thể ngăn cản kế hoạch của cô, tại sao cô lại phải gϊếŧ thím ấy? Thím ấy và cô vốn không thù không oán!”
“Bởi vì bà ấy đã biết quá nhiều, còn nhìn thấy thứ không nên nhìn.” Dương Tuyết Duyệt khẽ cười ra tiếng: “Người biết quá nhiều đều phải chết!”
Tô Cẩm Tinh không thể tin, lắc đầu: "Cô đúng là đồ điên!”
Dương Tuyết Duyệt không hề quan tâm, cười đắc ý hơn: “Đến cả đứa con trong bụng tôi còn có thể hi sinh, huống chi chỉ là một bà lão trồng hoa.”
Tô Cẩm Tinh chỉ cảm thấy toàn thân rét run.
“Alo, Cận Ngôn, anh mau tới đây đi, Tô Cẩm Tinh đẩy thím Trương ngã chết từ mái nhà xuống rồi!”
Cô lạnh nhạt nhìn Dương Tuyết Duyệt gọi điện cho Tiêu Cận Ngôn.
Cô gần như có thể nghe thấy tiếng gầm đầy giận dữ của Tiêu Cận Ngôn truyền ra từ trong điện thoại.
Sau khi bố mẹ anh ta mất, thím Trương đã chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941042/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.