Khi Tô Cẩm Tinh tỉnh lại lần nữa, cô đã nằm ở trên giường của mình.
Bên giường là một cái cửa sổ lớn, bầu trời bên ngoài ô kính trầm lắng, nước mưa bám vào ô thủy tinh rồi trượt xuống, làm cho cảnh tượng như biến hóa hư ảo, không thấy rõ bất cứ thứ gì.
"Tiểu Tinh Tinh, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”
Tô Cẩm Tinh nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhẹ nhàng cong cong khóe môi: “Thím Trương, sao thím lại tới đây."
Thím Trương là người già ở nhà họ Tiêu, cả đời yêu thích trồng cây cỏ hoa lá, là người làm vườn của nhà họ Tiêu.
Thím Trương bưng một bát canh nóng hổi đi đến trước giường của cô, vẻ mặt đau lòng: “Nếu như thím không đến, con ngất xỉu cũng không có ai biết! Đến đây, uống chút canh trước, đây là canh táo đỏ, bổ máu!”
Tô Cẩm Tinh chật vật ngồi dậy, đỡ lấy bát canh rồi uống từng ngụm.
"Tiểu Tinh Tinh, rốt cuộc con bị làm sao vậy? Vừa rồi lúc thím thay quần áo cho con, cả người đều là máu, có phải con bị thương rồi không?”
Tô Cẩm Tinh cười nhàn nhạt, lắc đầu: "Con không có bị thương. Thím Trương, thím… không trách con sao?”
Bác trai và bác gái Tiêu có ơn đối với thím Trương, giữ bà ấy ở lại làm việc trong nhà, tình cảm mấy chục năm. Từ sau chuyện xảy ra năm đó, nhà họ Tiêu bị hủy hoại trong một đêm, người làm đã bỏ đi hết, chỉ có thím Trương không yên lòng với Tiêu Cận Ngôn, ở lại chăm sóc cho anh ta.
Thím Trương thở dài một hơi, vẻ mặt có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941040/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.