Chương trước
Chương sau
Lệ Lôi run rẩy và ôm cô vào lòng một chút.
"Tiểu Lăng..." Giọng anh dịu lại, gần như cầu xin, "Em sẽ đi với anh chứ? Làm ơn, anh không thể sống thiếu em..."
Đôi mắt của Hạ Lăng bắt đầu ướt trở lại, và những giọt nước mắt vừa ngừng lại gần như trào ra, tuy nhiên, cô vẫn kiềm chế và lắc đầu. "Lệ Lôi, em không thể đi, em không thể..." Nếu lời thề độc thực sự hoàn thành thì sao? Cô ấy là một người đã sống hai cuộc đời. Tin Chúa, làm thế nào cô ấy có thể mạo hiểm với người cô ấy yêu nhất? Sẽ tốt hơn nếu ở xa, nhìn anh từ xa.
"Anh biết, em đã vì cứu anh mà đi theo hắn và bây giờ anh đã không sao, êm đẹp mà đứng trước mặt em, tại sao em không quay về với anh?" Lệ Lôi hai tay đỡ lấy vai cô, tuyệt vọng và buồn bã "Đế Hoàng có thể trả những thiệt hại đó, và anh cũng có thể trả nó, Tiểu Lăng, quay về đi, em quay lại đi."
Hạ Lăng lần đầu tiên nghe anh nói bằng giọng điệu này, như xé nát trái tim cô thành từng mảnh. Hóa ra cô sẽ rất buồn khi thấy dáng vẻ buồn của anh.
Nhưng làm thế nào có thể đáp ứng với anh?
"Lệ Lôi, đây không phải là vấn đề tiền bạc." Hạ Lăng cứng lòng, quyết tâm cắt đứt suy nghĩ và nói một cách khó khăn, "Em... em tự nguyện đi theo Bùi Tử Hoành. Không có sự ép buộc. Chúng tôi là... kìm lòng không được mới lên giường. "
" Nói bậy! "Anh gầm gừ khàn khàn, như một con thú bị thương.
Hạ Lăng chống lại nỗi đau, và dám nhìn vào mắt anh với sự can đảm: "Đó là sự thật, Lệ Lôi."
Cô nói chậm rãi, với nỗi đau rát trong hơi thở, xé nát trái tim và phổi của cô. "Kỳ thực, em trước kia thích ta, sau đó liền thích anh. Nhưng em không muốn được nuôi dưỡng như một tình nhân, em muốn có một số tình yêu công bằng, vì vậy trước kia em mới trốn tránh anh ta, rồi cùng anh ở một chỗ, anh đã là một vật thay thế. "
Những lời này, không có nhiều sự thật.
Cô không thể nói với anh rằng cô từng thích Bùi Tử Hoành không sai, nhưng ngay bây giờ, tình yêu sớm đã cạn kiệt trong một thời gian dài. Cô sợ Bùi Tử Hoành và sợ quay trở lại cái lồng tuyệt đẹp nhưng tàn nhẫn.
Cô ấy muốn có một tình yêu bình đẳng và trong sạch, nhưng tình yêu đó được trao bởi người đàn ông trước mặt cô. Bởi Lệ Lôi, cô ấy rất thoải mái và thoải mái, giống như tắm trong ánh nắng ấm áp. Cô đã yêu anh và muốn được ở bên anh cả đời, nhưng chia tay quá sớm...
Không còn cơ hội để nói với anh, em yêu anh.
"Vật thay thế...?" Bàn tay của Lệ Lôi buông cô ra một cách vô thức, và lùi lại vài bước, vẻ mặt buồn bã và không thể tin được. "Tiểu Lăng, em đã luôn nhìn thấy tôi theo cách này?"
"Vâng." Thật khó để nói, "Những ngày yêu nhau không được đáp lại là quá cô đơn, vì vậy em không thể không ném mình vào vòng tay của anh. Nhưng ngày đó trên vách đá, em đã biết - nếu em chết, em sẽ không bao giờ có cơ hội ở bên Bùi Tử Hoành, lúc đó em đã thầm thề rằng nếu em có thể sống sót, tôi sẽ đến bên Tử Hoành. "
Cô cố tình phát âm từ" Tử Hoành "với giọng điệu rất thân mật.
Ở kiếp trước, cô đã đọc hai từ này nhiều lần, với sự gắn bó và ngưỡng mộ vô hạn. Bây giờ khi cô đọc lại, cô quen với nó. Giọng điệu nhẹ nhàng không thể tách rời tình yêu và sự đọng lại. Nếu cô không phải là người thích nó, cô không thể đọc nó.
Khuôn mặt của Lệ Lôi thay đổi hết lần này đến lần khác.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy rằng trái tim đã tan vỡ đến tê liệt, và cô ấy đã bộc lộ tất cả những cảm xúc thật của mình. Cô ấy để lại cơ thể trong trí tưởng tượng của mình, giả sử rằng cô ấy là một diễn viên, và nhớ kỹ lời kịch trước máy ảnh: "Vì vậy, sau khi em còn sống, em đã ở bên Tử Hoành. Về phần cứu anh, bất quá chỉ là tiện tay mà thôi. Lệ Lôi, anh biết không, em không ở đây để cứu anh nên đừng tự mình đa tình!".
Cô nói điều này trong một hơi thở, và không dám tạm dừng một chút, vì sợ rằng một khi cô dừng lại, cô không thể nói thêm nữa.
"Nh không tin điều đó, anh không tin điều đó!" Anh trừng mắt nhìn cô. "Những gì em nói là sai, phải không? Làm thế nào em có thể thích một con quỷ như vậy? Em có biết anh ta tàn nhẫn và biến thái như thế nào không, Tiểu Lăng? Em thật điên rồ! Anh ta sẽ không xem người phụ nữ như một con người! Em sẵn sàng trở thành đồ chơi của anh ta và chờ đợi anh ta chơi chán và vứt nó đi như rác?! Anh nói cho em biết, anh đã kiểm tra anh ta, anh ta... "
"Đủ rồi!" Hạ Lăng dữ dội mà ngắt lời anh, và lời nói của anh giống như một con dao, chọc vào tim cô, "Lệ Lôi, anh biết gì không?! Anh không cần nói cho tôi biết Tử Hoành là người như thế nào! Tôi không quan tâm! Đó là sự khác biệt giữa tôi và anh ấy! Tôi rất vui với anh ấy! Ở cùng anh ta tôi cam tâm tình nguyện! Anh không nên xen vào!!".
Cô ấy hét lên, nửa giả vờ, và một nửa thực sự đau đớn. Mối quan hệ với Bùi Tử Hoành giống như một vết thương không ngừng chảy máu và có mủ. Bất kể ai chạm nhẹ vào nó, nó đều không thể chịu đựng được.
Lệ Lôi cười giận dữ, ",Hạ Lăng anh yêu em rất nhiều, lấy mạng anh để cứu em, nhưng cuối cùng em nói với anh, em muốn ở bên người đàn ông khác? Hạ Lăng, em quá bạc tình! "
"Anh không cần xen vào!". Cô không muốn giây phút chia tay cuối cùng này đây đả thương anh, có thể bị anh mỉa mai có chút đau nhưng cô nhịn không được phản kích."Bùi Tử Hoành dù có biến thái thế bào, so với anh tốt gấp nghìn lần gấp vạn lần. Em chính là thích anh ấy.Không, em yêu anh ấy, anh có nghe em nói không, em yêu anh ấy! Em yêu anh ấy! "
Lệ Lôi cũng bị thương, tức giận," Hạ Lăng, anh đã biết rằng em thích xu hướng bị hành hạ. Nếu em muốn, tôi có thể làm em hài lòng!" Cơn bão đang nổi lên trong mắt anh ấy, và những lời nói thậm chí còn độc ác hơn.
Cô không chịu nổi mà nghiêng đầu, chỉ chốc lát, sau đó buộc mình ngẩng đầu lên, "Không cần anh lo lắng! Anh ta làm nhục tôi, là những gì tôi muốn! Lệ Lôi, anh hãy tự trọng, về sau đừng tới quấy rầy tôi."
Sau đó, cô đột ngột quay lại và lao ra khỏi hành lang.
Chạy trốn, cô chạy xuống cầu thang,tiếng vang từng cái lại vang vọng vô định phía sau cô, thật sống động, như thể cô đang cười lớn vì sự ích kỷ và rụt rè của mình.
Vội vã chạy ra khỏi tòa nhà, ngoài trời, là ánh sáng vàng nhạt của mặt trời buổi sáng, và mặt trời mọc thật tráng lệ.
Bên rìa vành đai xanh, hai nhân viên bảo vệ đang làm nhiệm vụ đang đùa giỡn. Dưới một cây đa cổ thụ, một người đàn ông trung niên mở một chiếc bánh hấp trong túi nhựa và đưa cho vợ đang dọn đường. Và ở đây, Hạ Lăng đứng một mình, bất kể trải nghiệm đau lòng nào cô vừa trải qua, thế giới không biết gì về nó, và phối hợp hạnh phúc.
Cô vấp ngã và thất hồn lạc phách.
Cô không biết đã đi bao bao lâu, có thể hai hoặc ba bước, có thể mười bước. Đột nhiên, tôi thấy một chiếc ô tô đậu trong bóng râm xanh tươi bên kia đường. Màu đen cao quý và hùng vĩ là Rolls Royce của Bùi Tử Hoành.
Hạ Lăng dừng bước chân của mình, không vượt qua, chỉ nhìn chằm chằm vô hồn.
Bùi Tử Hoành có một vài chiếc xe như vậy, và đôi khi anh ta gửi một người lái xe đến đón cô. Chiếc xe này dừng ở đây vào sáng sớm. Có phải Bùi Tử Hoành yêu cầu cô ấy về nhà sớm sau khi ghi hình cả đêm?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.