Chương trước
Chương sau
"Tôi không thề" Hạ Lăng yếu ớt nói
Bùi Tử Hoành gọi người đem bộ đàm đến, nối đến chiếc trực thăng còn lại: "Tình trạng của Lệ Lôi thế nào rồi?"
"Chủ tịch, tình trạng của ông Lệ rất nguy hiểm, đã lên cơn sốc hai lần, nhân viên cứu hộ đã tiêm cho anh ta mũi thuốc an thần, thể lực của anh ta xem như rất khỏe, nếu đổi lại là người khác, đã sớm chịu không được rồi"
Bùi Tử Hoành tắt bộ đàm, nhìn Hạ Lăng mà không bộc lộ cảm xúc gì: "Xem ra, không cần tôi động tay, thì hắn chưa chắc đã qua khỏi"
"Hãy cứu anh ấy!" Ruột gan cô rối bời, nước mắt chảy ra, cô cầu xin anh ta
"Bây giờ, người có thể cứu được anh ta chỉ có em" Ánh mắt của Bùi Tử Hoành trở nên dịu dàng: "Tiểu Lăng, chỉ cần em chịu thề, tôi sẽ cho người gọi chuyên gia tốt nhất, vừa đến bệnh viện sẽ lập tức cấp cứu cho anh ta Mau thề đi, ngoan nào Chỉ cần em không rời xa tôi, lời thề này tuyệt đối sẽ không linh nghiệm Sự sống chết của Lệ Lôi, đều nằm trong suy nghĩ của em"
Tiếng động cơ trực thăng nổ ầm ầm, giọng nói trầm thấp của người đàn ông kia lại như thần chú
Hạ Lăng cảm thấy dường như đã không còn sức lực, cũng không còn cách nào phản kháng
"Tôi đọc một câu, em đọc theo một câu" Anh ta dịu dàng sờ lên mặt cô: "Tôi, Hạ Lăng, kiếp này là Diệp Tinh Lăng, dùng tính mạng của Lệ Lôi mà thề"
"Tôi, Hạ Lăng, kiếp này là Diệp Tinh Lăng, dùng tính mạng của Lệ Lôi mà thề"
"Vĩnh viễn không rời khỏi Bùi Tử Hoành"
"Vĩnh viễn không rời khỏi Bùi Tử Hoành"
Cô đọc theo anh ta, cứng nhắc đọc lên từng câu, dường như cả sinh mạng của cô cũng bị hút ra theo
Bên ngoài trực thăng, mưa to gió lớn vẫn dữ dội như vậy, sấm sét vang dội, như đêm tối
Hạ Lăng chỉ cảm thấy chính mình bị đêm tối dày đặc nuốt lấy, chìm xuống, chìm xuống, đến mức vĩnh viễn không ai có thể cứu giúp
Thời khắc kết thúc lời thề, Bùi Tử Hoành cúi đầu, dịu dàng hôn lên môi của cô
"Tiểu Lăng, cánh bướm của anh" Anh ta dịu dàng nói: "Tôi sẽ không bao giờ để em rời xa nữa đâu"
Không biết bay trong mưa bão bao lâu, trực thăng đáp xuống một bệnh viện Đã có chuyên gia đứng chờ sẵn, đợi trực thăng đáp xuống đất, lập tức đẩy Hạ Lăng vào làm kiểm tra, hội chẩn, sau đó là cuộc phẫu thuật kéo dài
Hạ Lăng từ từ chìm vào giấc ngủ sau khi được tiêm thuốc mê, giống như trải qua một giấc mộng dài
Trong giấc mơ, có hoa diên vĩ nở thật lãng mạn, có người đàn ông cao to đẹp trai cười với cô, thoắt cái, biến thành lồng giam trong sương mù, lạnh lẽo, hung ác Lại mơ thấy Lệ Lôi, trong cơn bão tố, sấm sét đùng đùng, trên vách núi, trong cánh hoa đào bay tán loạn, anh rút dao chặt đứt dây thừng, ánh mắt sâu xa chăm chú nhìn cô, giống như nói với cô, anh yêu em
Em yêu anh
Lệ Lôi
Cô sợ hãi tỉnh lại
Mở mắt ra, cô nhìn thấy căn phòng bệnh yên tĩnh, trên bàn để một bó hoa hồng đỏ vừa chớm nở, trên ghế sô pha gần cửa sổ, có một người đàn ông mặc vest mang giày da đang ngồi, lúc này đang cúi đầu xử lý một đống văn kiện, là Sở Sâm
Nhìn thấy cô tỉnh lại, Sở Sâm thả công văn đang cầm trên tay xuống, bước về phía cô: "Tỉnh rồi sao?"
"Sao lại là anh?" Hạ Lăng mở miệng, giọng nói có chút khàn
Anh ta ấn chiếc chuông bên cạnh giường, lại rót một ly nước ấm mang qua: "Nếu tỉnh rồi thì uống chút nước Bây giờ, cô cảm thấy như thế nào rồi? Đã ngủ hơn nửa tháng rồi, có chút nào không thoải mái không?"
Ngủ hơn nửa tháng?
Trời ạ, vậy
"Sở Sâm, Lệ Lôi bây giờ như thế nào rồi? Mau nói cho tôi biết!" Cô nhớ lại sự việc trước khi ngủ mê, trong lòng Hạ Lăng lo lắng không yên, không ngừng hỏi, trong giọng nói lại có chút run rẩy
Sở Sâm chăm chú nhìn cô: "Diệp Tinh Lăng, cô bây giờ không phải là người của Lệ Lôi nữa, sự sống chết của anh ta, có quan hệ gì với cô? Tôi khuyên cô, nhân lúc vẫn còn sớm, nên xác định rõ lập trường của mình, đừng để hậu quả là đã mất đi Lệ Lôi, lại còn đắc tội với ông chủ"
Ông chủ?
Cô giật mình, mới nhớ ra là anh ta đang nói đến Bùi Tử Hoành
Nhưng cô căn bản không nghĩ được nhiều như vậy, vẫn vội vàng hỏi: "Mau nói cho tôi biết, Lệ Lôi như thế nào rồi?"
"Diệp Tinh Lăng, cô đừng có mà không biết tốt xấu"
"Sở Sâm, anh là cái thá gì chứ?" Cô nhìn thấy anh ta không chịu nói, Hạ Lăng bực tức, không thèm quan tâm: "Anh cùng lắm chỉ là con chó mà Bùi Tử Hoành nuôi dưỡng! Anh có tư cách gì mà dạy dỗ tôi? Anh không nói cho tôi biết tình trạng của Lệ Lôi đúng không, vậy gọi ông chủ của anh đến đây, tôi sẽ tự hỏi anh ta! Tôi không rảnh phí lời với anh!"
Anh ta không ngờ rằng lại bị Hạ Lăng nhục mạ như vậy, sắc mặt lập tức giận tái đi, trong nháy mắt, anh ta cười lạnh: "Tôi là chó, còn cô là cái gì? Diệp Tinh Lăng, đừng nghĩ ai cao quý hơn ai"
Cô giận đến nỗi nghẹn cứng họng, nói không nên lời
Trong lòng cảm thấy đau buồn, đúng vậy, anh ta là chó, vậy cô là gì? Trong ánh mắt cô nhìn thấy bó hoa hồng nằm trên bàn kia, trên bông hoa ở giữa lặng lẽ tối tăm, có gắn một con bướm màu đen thoắt ẩn thoắt hiện, vội vàng muốn bay đi
Cô rời tầm mắt, không muốn nhìn thêm nữa
Hết lần này đến lần khác, Sở Sâm đem bó hoa hồng kia đến trước mặt cô: "Cô nhìn rõ rồi chứ, cô bây giờ cùng một ông chủ với tôi, đừng nghĩ đến do dự Nếu không, cho dù ông chủ có tận tình giúp đỡ cô, thì vẫn có giới hạn đấy"
"Anh ta hết lòng quan tâm giúp đỡ tôi?" Cô cười chế nhạo Sở Sâm, quả thực rất muốn cười
Sở Sâm lại nói: "Diệp Tinh Lăng, nửa tháng nay, trong mơ, cô liên tục gọi tên của tên Lệ Lôi, cô cảm thấy người đàn ông nào có thể chịu được? Cũng chỉ có ông chủ dặn dò tôi đợi đến khi cô tỉnh lại thì nói cho cô biết tin tức của Lệ Lôi"
Hạ Lăng không kịp tiêu hóa hết những lời nói phía trước của anh ta, chỉ nắm lấy câu cuối cùng, gấp gáp nói: "Vậy anh mau nói cho tôi biết! Lệ Lôi rốt cuộc như thế nào rồi? Sở Sâm, mau nói cho tôi biết!"
"Cột sống của anh ta bị thương, còn có nhiều chỗ bị nội thương Ông chủ mời chuyên gia tốt nhất để điều trị cho anh ta, đã thực hiện phẫu thuật, chỉ mấy ngày đã thoát khỏi nguy hiểm" Sở Sâm nói: "Sau đó, ông cụ Lệ tự mình từ nước ngoài bay về, đón anh ta về nhà họ Lệ dưỡng thương rồi, dựa vào dự đoán của tổ chuyên gia, chỉ cần nghỉ ngơi thích hợp, anh ta sẽ hồi phục giống như trước đây"
Hạ Lăng bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ đến tổn thương xương sống không thể so sánh với bỉnh thường, lo lắng hỏi: "Có thật là anh ấy sẽ hồi phục lại giống như trước kia không?"
Sở Sâm liếc nhìn cô: "Đó không phải là việc cô nên quan tâm"
"Anh!"
"Lẽ nào tôi nói không đúng sao?" Sở Sâm nhàn nhạt nói: "Diệp Tinh Lăng, cô đã lựa chọn ông chủ, thì hãy sống tốt với ông ấy, trong lòng nghĩ về người khác, cũng chỉ buồn phiền thêm mà thôi"
Hạ Lăng im lặng không nói gì
Trên cây hoa đào trong cơn bão tố, câu nói "Anh yêu em" của Lệ Lôi cứ văng vẳng bên tai, nhưng cô còn chưa kịp đáp lại, cứ như vậy, lại vĩnh viễn bỏ lỡ rồi
Đời này kiếp này, sau lời thề thốt ma quỷ đó, bọn họ đã không còn khả năng
"Nghỉ ngơi cho tốt" Giọng nói của Sở Sâm: "Nhớ kỹ cô là người của ai"
Thực ra, không cần cô phải nhớ, tự khắc sẽ có nhiều người đến nói với cô, bây giờ cô là người của ai
Ở trong bệnh viện một thời gian, mỗi ngày, Hạ Lăng đều được bác sĩ trưởng cùng y tá trưởng ân cần thăm hỏi, thức ăn đều do chuyên gia dinh dưỡng dựa theo khẩu vị của cô đem đến, cả tầng lầu đều được dọn dẹp sạch sẽ, ngoài những nhân viên chăm sóc và điều trị cho cô ra, chỉ còn lại những vệ sĩ vô cảm canh gác xung quanh
Ngay cả khi cô muốn ra ngoài đi dạo, cũng cần phải thông qua nhiều lần phê duyệt
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.