Chương trước
Chương sau
Boss đại nhân không so đo với cô, lại trộm được hương nên hài lòng ôm cô dỗ dành.
Việc này vốn là anh tình em nguyện, bạn học Hạ Tiểu Lăng kiêu ngạo bị mệt mỏi vây khốn, đã ngủ luôn trong ngực anh. Lần này Lệ Lôi ngược lại không dày vò cô nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm cô đi tắm, rồi sai người đổi một bộ chăn đệm sạch sẽ sau đó mới một lần nữa đặt lại cô lên giường, đắp kín chăn.
Khi anh ra khỏi phòng ngủ, Hàn quản gia đến nói: "Cậu chủ, Đàm Anh tới."
Đàm Anh là người rất thức thời, nếu như không có chuyện vô cùng gấp gáp, sẽ không tới dinh thự tư nhân quấy rầy Lệ Lôi trong thời gian riêng tư. Nghe nói anh tới, Lệ Lôi đáp: "Mời anh ấy đến phòng sách."
Anh vừa đi vừa tháo bớt khuy trên áo sơ mi, vội vã đi đến phòng sách.
Trong phòng sách ánh nắng tươi sáng, từng hàng giá sách gỗ trầm hương vào ngày mùa ĐSu giờ trưa tản ra mùi hương nhàn nhạt, lịch sự tao nhã, bầu không khí yên tĩnh, hương trà vờn quanh. Đàm Anh ngồi một mình trên ghế sa lon ở một góc phòng sách, cũng không biết là đang suy tư điều gì, trong sắc mặt có một vẻ ngưng trọng hiếm thấy, ngay cả Lệ Lôi đã đi tới trước mắt cũng không phát hiện ra.
Lệ Lôi ngồi xuống đối diện anh ta.
"Boss." Lúc này anh ta mới giật mình chào hỏi Lệ Lôi.
Lệ Lôi hỏi: "Chuyện gì?"
"Khoảng thời gian trước anh đã dặn dò điều tra lại một lần nữa về lịch sử của Diệp tiểu thư, tôi đã tra ra được." Đàm Anh nói. Về chuyện xưa của Diệp Tinh Lăng, bọn họ trước đó đã từng điều tra từ rất sớm, lúc đó kết luận là cô có xuất thân, bối cảnh đơn giản, mặc dù trên người có một số điểm đáng ngờ không thể giải thích nhưng nhìn bề ngoài thì tất cả đều bình thường.
"Như thế nào?" Lệ Lôi trầm giọng hỏi. Khoảng thời gian trước, sau khi anh biết được ngày sinh tháng đẻ của tiểu Lăng, anh cũng rất nghi ngờ cô gái đang dùng thân phận "Diệp Tinh Lăng" để sống này, không thật sự là Diệp Tinh Lăng. Cô ấy sẽ là ai chứ? Anh dặn dò Đàm Anh đi thăm dò một lần nữa, nhìn xem Diệp Tinh Lăng bây giờ và Diệp Tinh Lăng ngày trước, trong tính cách, thói quen cuộc sống các loại phương diện có giống nhau không? Nếu không thì tính tình bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Đàm Anh đáp: "Khi còn bé, Diệp Tinh Lăng cực kỳ nhu nhược, e lệ, hướng nội, mặc cho người đánh mắng, là một đứa trẻ rất tầm thường lại không có cảm xúc. Kể cả khi cô vừa vào Trung tâm đào tạo mấy năm, bị giáo viên và bạn học ức hiếp, đều không phản kháng, mắng cũng không nói lại, ca hát nhảy múa đều rất bình thường, cảm giác màn ảnh cũng kém, cũng không có hào quang như bây giờ."
Lệ Lôi gật đầu, bây giờ tiểu Lăng nhìn đâu ra được nửa phần bóng dáng hèn yếu? Bị người ức hiếp? Cô không ức hiếp người khác đã là rất tốt rồi, nếu có ai dám ức hiếp cô, cô tuyệt đối sẽ lập tức báo thù, vừa kiêu ngạo lại vừa tùy hứng.
Đàm Anh nói tiếp: "Từ hơn hai năm trước, cô ấy đã từ từ thay đổi. Khoảng thời gian đó, cô ấy phải chịu áp lực rất lớn, thứ hạng trong cái bài kiểm tra trong trung tâm đào tạo đều ở phía cuối, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng bao lâu nữa sẽ bị khuyên lui. Cô ấy luyện tập một ngày một đêm, mệt nhọc quá độ, đã bất tỉnh nhiều lần, sau đó, dường như bỗng nhiên có một ngày năng khiếu xuất hiện, kỹ năng ca hát nhảy múa đều tiến bộ thần tốc, chẳng bao lâu sau được chọn vào đội ngũ nhảy của Vệ Thiều Âm, đi đến sơn trang của anh, gặp được anh."
Đàm Anh dừng lại một chút, cau mày: "E rằng không phải chỉ là trùng hợp."
"Cậu nghi ngờ khi đó tiểu Lăng đã không còn là Diệp Tinh Lăng nữa, mà cô ấy có ý định tiếp cận tôi?" Lệ Lôi nói.
Đàm Anh đáp: "Rất có thể là vậy. Có lẽ cô ấy là gian tế thế lực khác phái tới ẩn núp bên cạnh anh."
Lệ Lôi khẽ nhíu mày: "Đàm Anh, trước đây chúng ta cũng đã nói về vấn đề này rồi, tiểu Lăng không thể là gian tế được. Có gian tế nào vừa ngốc lại vừa ngây thơ như thế không, còn ở bên tôi hai năm mà không lấy cắp gì hết?"
Đàm Anh không đồng ý: "Nhưng theo tình hình phát triển hôm nay, anh có dự định cưới cô ấy làm vợ. Chỉ cần anh hạ thấp cảnh giác với cô ấy, để cô ấy bước vào cửa nhà họ Lệ, tiếp xúc được với tin cơ mật, đến lúc đó gây bất lợi cho nhà họ Lệ..."
Lệ Lôi nói: "Giả như sau lưng cô ấy thật sự có một thế lực, thế lực đó muốn tìm phụ nữ để gả cho tôi. Vậy sao bọn họ không tìm ai đó hấp dẫn hơn, hoặc là môn đăng hộ đối? Hai năm trước, ai có thể dự đoán chắc chắn rằng bây giờ tôi sẽ yêu tiểu Lăng?"
Các loại dự đoán...
Đột nhiên, Lệ Lôi nhớ tới một người, Hạ quốc sư, Hạ Mặc Ngôn.
Chuyện người thường không làm được, thì vị quốc sư này lại thấy dễ dàng, nhưng nếu quốc sư đại nhân muốn làm khó dễ thế lực nhà nào, hẳn sẽ có biện pháp bí mật hơn, quỷ thần khó lường hơn, căn bản không cần phải khổ tâm như vậy. Toàn bộ chuyện này đều lộ ra vẻ không đúng, vì sao một mình quốc sư đại nhân lại đi tìm tiểu Lăng? Còn nói tên thật của mình cho tiểu Lăng?
Trong mơ hồ, dường như Lệ Lôi thấy được gì đó, nhưng nó lại không quá rõ ràng.
Đàm Anh nói: "Được rồi, coi như anh nói đúng. Nhưng vẫn phải có tâm đề phòng cô ấy, trước khi biết rõ hoàn toàn về lai lịch của Diệp tiểu thư, tôi đề nghị anh đừng cưới cô ấy vội."
Lệ Lôi cười khổ, bây giờ anh muốn kết hôn cũng không được, thời cơ không đến, anh còn chưa hoàn toàn tiếp quản nhà họ Lệ, anh không thể để tiểu Lăng gả vào một nơi nguy hiểm như vậy. Đợi một thời gian nữa, anh sẽ cho cô một ngôi nhà an toàn hạnh phúc.
Anh tránh khỏi đề tài này, hỏi Đàm Anh: "Còn tra được chút gì nữa không?"
Sắc mặt Đàm Anh không được tốt: "Bút tích của cô ấy."
"Bút tích?" Lệ Lôi đột nhiên có dự cảm bất thường.
"Cũng là từ hơn hai năm trước, khi tính cách và năng lực của cô ấy bắt đầu thay đổi, bút tích cũng thay đổi, có một khoảng thời gian chữ viết tưởng như do hai người khác nhau viết ra. Tôi đã đem bút tích cho chuyên gia giám định, tất cả chuyên gia đều cho rằng, bút tích đó không thể nào là do cùng một người viết." Đàm Anh ngẩng đầu lên nhìn Lệ Lôi: "Boss, tôi thật sự hy vọng cô ấy chỉ là một gian tế."
"Tại sao lại nói vậy?" Dự cảm bất tường trong lòng Lệ Lôi càng đậm.
"Sau khi biết bút tích khác thường của Diệp tiểu thư, tôi lại tỉ mỉ điều tra lại một lần nữa chuyện trước đây của cô ấy, rất nhiều người nói rằng cô ấy rất giống Thiên Hậu Hạ Lăng đã qua đời, cũng là người hai năm trước bắt đầu hát bài "Hải yêu". Ma xui quỷ khiến, tôi đã lấy một phần bút tích của Hạ Lăng đi giám định, chuyên gia giám định tiếp nhận đều chứng tỏ rằng đó là do cùng một người viết ra."
"Cái gì?!" Lần này, ngay cả Lệ Lôi, người đã nhìn quen với đủ loại cảnh tượng hoành tráng cũng thật sự khiếp sợ: "Cậu nói lại lần nữa xem? Điều đó không thể nào! Hạ Lăng đã chết! Hơn nữa, sinh nhật của các cô ấy không trùng nhau!" Tiểu Lăng của anh sao có thể là Hạ Lăng? Đây là kết quả tệ hại nhất mà anh không muốn nghĩ đến, Đàm Anh nói không sai, giờ này khắc này, anh cũng hy vọng tiểu Lăng chỉ là một gian tế biết bao. Bất kể là gian tế do nhà nào phái tới, thậm chí là sát thủ cũng còn hơn là Hạ Lăng!
"Điều đó không thế nào." Lệ Lôi buộc chính mình tỉnh táo lại: "Nhất định có nhầm lẫn gì ở đây rồi."
"Lúc tính cách Diệp tiểu thư thay đổi đột ngột, cũng chính là lúc Hạ Lăng tử vong. Nói cách khác. Sau khi Hạ Lăng chết, Diệp Tinh Lăng mới bắt đầu thay đổi." Đàm Anh như là muốn dập tắt chút hy vọng may mắn của Lệ Lôi: "Tôi cũng không thể tin được, chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng nổi, lẽ nào Hạ Lăng không chết? Lẽ nào, cô ấy đã phẫu thuật thẩm mỹ, mai danh ẩn tích trở thành Diệp Tinh Lăng?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.