Chương trước
Chương sau
Bùi Tử Hoành đẩy một cái hộp được bọc đẹp đẽ đến trước mặt cô: “Đây là một món quà.”
Hạ Lăng không nhúc nhích: “Trông có vẻ rất đắt tiền, tôi không thể nhận được.” Chiếc hộp đó vuông vắn lại xinh xắn, mặt ngoài bằng nhung xanh như màn đêm tao nhã mê người, vừa nhìn là biết bên trong chính là món đồ như trang sức, với sự hiểu biết của cô về Bùi Tử Hoành, chắc chắn không hề rẻ.
Quà của người trên khắp thế giới đều dễ dàng nhận lấy, duy chỉ có quà của anh, nhận vào thì giống như... Đại diện cho cái gì đó...
Cô không dám có sự liên quan sâu sắc hơn với anh nữa.
Bùi Tử Hoành mở chiếc hộp ra, quả nhiên, một sợi dây chuyền kim cương xanh nằm lặng lẽ ở bên trong đó, sợi dây mảnh ba lớp làm từ bạch kim đan xen tinh tế, điểm xuyết kim cương màu xanh da trời được cắt rất đẹp, độ tinh khiết rất cao, mỗi một mặt cắt đều khúc xạ ánh sáng lóng lánh chói mắt. Trên nhãn hiệu ở một góc hộp, có một cái mác nho nhỏ.
Hạ Lăng vừa nhìn đã nhận ra đây là đây là nhãn hiệu kim cương cao cấp như thế nào. Ở kiếp trước, cô rất thích đồ trang sức của hãng này, thế nhưng cô của hiện tại, sợ rằng có khuynh gia bại sản cũng không mua nổi sợi dây chuyền kim cương xanh nho nhỏ ở trong tay anh.
Cô không nhìn sợi dây chuyền đó nữa, ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh.
“Tôi đã xem mấy màn biểu diễn của em.” Giọng nói của Bùi Tử Hoành hơi trầm thấp, lại nắm giữ quyền hành cao nhiều năm như vậy, cho dù là lúc nói chuyện bình thường, dường như cũng mang theo một chút áp lực mơ hồ: “Em đã đổi mấy bộ lễ phục, nhưng phụ kiện lại hơi đơn điệu, hôm đó tôi đi ngang qua cửa hiệu này, cảm thấy nó rất hợp với em, nên tiện tay mua nó.”
Thật ra, anh căn bản không hề đi ngang qua cửa hiệu đó.
Là anh cố ý tìm cho cô một sợi dây chuyền phù hợp, mỗi một sự kiện mà cô tham dự, anh đều xem, khi xem buổi họp báo “Chiến thương”, anh phát hiện ra thứ đeo ở giữa cổ cô chỉ là một sợi dây chuyền pha lê bình thường, thậm chí chất lượng của pha lê cũng không được xem là tốt. Khi đó trong lòng anh mơ hồ tức giận - Lệ Lôi, bình thường đều đối xử với cô như vậy sao? Để cô tham dự sự kiện tập trung nhiều ngôi sao mà cũng giản dị như thế ư? Người đàn ông đó, không xứng ở bên cô ấy.
Bùi Tử Hoành đặc biệt giành ra một ngày, đến tiệm đồ trang sức kia.
Đó là cửa hiệu Tiểu Lăng của anh khi còn sống rất thích.
Anh mua sợi dây chuyền kim cương xanh đắt tiền, mẫu mới nhất của mùa này, nếu như Tiểu Lăng còn sống, nhất định sẽ thích nhỉ.
“Tiểu Lăng, đeo nó lên đi.” Giọng nói của anh trầm thấp quyến rũ.
Giọng nói dịu dàng quen thuộc đó dường như đã đưa cô quay trở lại thời gian trước đây.
Ma xuy quỷ khiến, cô nhận lấy sợi dây chuyền.
Mở bản lề móc khóa, cô đang định đeo lên, ngón tay đưa đến giữa cổ thì chạm vào thứ gì đó – Nơi đó, có một sợi dây đỏ nho nhỏ, một đầu sợi dây đỏ buộc một tấm bùa hộ mệnh bình thường không có gì kỳ lạ, là thứ Lệ Lôi dặn đi dặn lại không cho cô tháo xuống.
Cô thu tay về.
“Xin lỗi, tôi đã có dây chuyền rồi.” Cô đặt sợi dây chuyền kim cương xanh vào trong hộp.
Ánh mắt của anh rơi lên cổ của cô, sợi dây đỏ làm tôn lên màu trắng muốt như ngọc, vô cùng mịn màng, khiến cho hơi thở của người ta có chút tắc nghẽn. Bùi Tử Hoành bình tĩnh thu lại tâm trạng, mới nói: “Sợi dây đỏ? Là bùa hộ mệnh sao?”
Hạ Lăng gật đầu, chẳng biết tại sao, không dám nói với anh là Lệ Lôi tặng.
Cô có chút chột dạ: “Bảo vệ bình an.”
Bùi Tử Hoành cũng không cố chấp, anh cầm sợi dây chuyền kim cường xanh vô cùng lộng lẫy này lên, bỏ vào trong lòng bàn tay của cô: “Nhận lấy, sau này phối với lễ phục.”
Vẻ đẹp của người đàn ông ở trước mặt khiến cho người ta không khống chế được, chẳng biết vì sao, rõ ràng trong lòng đã hàng nghìn hàng vạn lần nhắc nhở bản thân phải coi chừng Bùi Tử Hoành, nhưng vừa mới bị giọng nói giống như có ma lực của anh tấn công, suýt nữa cô đã đeo sợi dây chuyền này lên. Hiện giờ, nếu như nói cái gì mà đắt quá không chịu được, rõ ràng là già mồm nói dối.
Cô đành phải nhận lấy.
Trong lòng tự an ủi mình, kiếp trước cũng đã kiếm cho anh không ít tiền, sau khi cô chết, di sản cũng thuộc về anh và Hạ Vũ, giờ đây nhận của anh một sợi dây chuyền, không tính là đắt lắm, không tính là đắt lắm.
Thôi miên bản thân rất nhiều lần.
Bùi Tử Hoành nhìn cô, hỏi: “Sau khi rời khỏi Thiên Nghệ, có dự định gì không?”
Hạ Lăng thoáng ngây người, rồi mới nói: “Không biết nữa, tới đâu hay tới đó. Có rất nhiều công ty đại diện tới tìm, nhưng vẫn chưa quyết định muốn đi đâu.”
“Có muốn...”
“Tôi sẽ không đến Đế Hoàng.” Hạ Lăng cười ngắt lời anh: “Ông chủ Bùi, cảm ơn ý tốt của anh.”
“Tại sao?” Lông mày của anh nhăn lại một cách khó nhận ra. Nếu như trước kia là bởi vì không nỡ bỏ Thiên Nghệ, nhưng hôm nay xem ra, Thiên Nghệ căn bản không phải là vật cản: “Em phải biết rằng, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ ngành giải trí, không có công ty nào lớn hơn Đế Hoàng.”
“Tôi biết.” Hạ Lăng gật đầu, thận trọng suy nghĩ cách diễn đạt, con người của tôi đã quen với việc không có phép tắc gì, không hợp với với chế độ và phong cách nghiêm khắc của Đế Hoàng, vẫn là mong tìm được một công ty không nghiêm túc như vậy.”
“Em là nói tôi không nghiêm túc sao?”
“Không đúng không đúng.” Bạn học Hạ Tiểu Lăng sắp khóc đến nơi rồi, sao cô dám nói xấu ông chủ Bùi nửa chữ chứ? Còn ở ngay trước mặt? Cô cũng không muốn chết một lần nữa đâu.
“Vậy thì vì cái gì?” Bùi Tử Hoành truy hỏi.
Đợi Lạc Lạc quay lại, nhất định cô sẽ lột da Lạc Lạc! Sao lại có thể tùy tiện tiết lộ nơi ở của cô ra ngoài, lại còn vào thời điểm quan trọng khi cô muốn đổi công ty đại diện nữa chứ? Cô thà bị một trăm tên thợ săn ảnh bám càng chặn đường, cũng không muốn đối mặt với sự chất vấn của Bùi Tử Hoành!
Hạ Lăng thật sự không nghĩ ra được cái cớ nào, dứt khoát nhắm mắt lại, cam chịu: “Tôi chính là không thích làm việc với người quen đó! Đặc biệt là người có quan hệ nam nữ dây dưa không rõ ràng! Rời khỏi Thiên Nghệ, chính là vì cảm thấy không được tự nhiên dưới quyền của Lệ Lôi. Đế Hoàng cũng thế, có anh ở đó, tôi sẽ không đến. Nếu tôi tìm, cũng sẽ chỉ tìm một công ty có quan hệ đơn giản, không dính dáng đến tình cảm cá nhân!”
Không đúng, chờ một chút...
Hình như cô đã nói quá nhiều rồi...
Gì mà quan hệ nam nữ? Gì mà tình cảm cá nhân?
Bạn học Hạ Tiểu Lăng hoảng sợ nhìn ông chủ Bùi, anh, anh anh, sẽ không nghe ra được gì chứ?
Bùi Từ Hoành đan mười ngón tay vào nhau, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, trên khuôn mặt lạnh lùng không lộ ra một chút cảm xúc nào. Trong giây lát, sâu trong mắt anh chậm rãi lộ ra một ý cười: “Cho nên, ý em là, em có tình cảm cá nhân với tôi sao?”
“Cũng không phải!” Hạ Lăng quả thật đã bị hù dọa: “Anh đừng hiểu lầm!”
“Vậy là cái gì?”
Hạ Lăng lại nghẹn lời.
Vào giờ phút này, cô hy vọng biết bao có người tới cứu cô, Lệ Lôi... Lệ Lôi đâu rồi? Sao lại trùng hợp có việc không ở đây vào hôm nay cơ chứ? Hạ Lăng hít sâu, rồi lại hít sâu, gượng gạo nghĩ ra một cái cớ: “Tôi không có gì với anh... Nhưng anh với tôi... Nói tóm lại, tôi sẽ không đến Đế Hoàng.”
Ánh mắt của anh thoáng trầm xuống.
Hạ Lăng căng thẳng nhìn chằm chằm vào anh, nhìn thấy vẻ mặt thoáng sa sầm của anh, ngược lại cảm thấy yên tâm.
“Tôi mong muốn có thể phân tách rạch ròi giữa tình cảm và công việc.” Cô lấy lại sự bình tĩnh, nói: “Nếu như hai người ở cùng một công ty, cho dù mối quan hệ cá nhân là gì, tôi cũng sẽ không cân nhắc.” Cô đang ám chỉ với anh, nếu như kiên quyết kéo cô đến Đế Hoàng, vậy thì, hai người tuyệt đối sẽ không có một chút khả năng nào.
Nói cách khác, nếu như không ở cùng một công ty, thì sẽ có khả năng sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.