Chương trước
Chương sau
Giọng nói của Hạ quốc sư nhẹ như gió thoảng: “Đưa bát tự cho ta.”
Sư phụ Không Tịch vội vàng dâng lên tờ bát tự mà Lệ Lôi đưa cho ông. Ông muốn hỏi Hạ quốc sư, có cần xem ảnh của cô gái đó không, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì ông lại cảm thấy không nên nhiều chuyện. Ban nãy, Hạ quốc sư đứng trong bóng tối đã nhìn thấy hình dáng cô gái đó, bây giờ xem ảnh để làm gì nữa? Chắc trong lòng ngài ấy cũng đã có phán đoán của mình. Ông nhìn Hạ quốc sư mở tờ giấy ra, hành động thành thục trông vô cùng cuốn hút. Hạ quốc tư bấm ngón tay tính toán, nói với sư phụ Không Tịch:
“Ông lui ra đi.” Sư phụ Không Tịch không dám hỏi thêm, cung kính lui ra. Ông còn cẩn thận khép nhẹ cánh cửa. Hạ quốc sư để tờ giấy qua một bên, từ trên kệ sách lấy ra giấy bút, từ đôi bàn tay thon dài trắng muốt viết ra một bát tự khác. Rồi nhớ lại tướng mạo của cô gái đó, ông vẽ ra các phương án của mình. Rất lâu sau. Ông ấy dừng bút, trên mặt không có nhiều biểu cảm, chỉ tỏ ra hơi đau buồn pha lẫn niềm vui, hạ giọng như nói với chính mình:
“Em gái… Em biết tại sao bố chúng ta đặt tên em là “Lăng” không, cuối cùng em cũng đã trở về rồi.”
Lăng, có nghĩa là dải lụa trắng, từ cõi chết mà sống lại, mãi mãi trường tồn. Sinh mệnh của người nhà họ Hạ rất đặc biệt, có thể hiểu thấu trời đất chắc chắn cũng sẽ phải chịu sự trừng phạt của trời đất, cứ cách một trăm năm, trong gia đình sẽ xuất hiện một “phượng hoàng”, cô độc yểu mệnh, chỉ có “niết bàn” mới có thể hóa giải được. Đương nhiên, chuyện “niết bàn” chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Trong gia đình, chưa từng có ai mệnh “hoàng” mà niết bàn thành công, thông thường, bọn họ sẽ chết một cách thảm hại mà không ai hay biết.
Năm đó, em gái của ông vừa chào đời đã bị phán là có mệnh “hoàng”, để tránh xung khắc với cả nhà, cha cô đành phải nén đau thương bỏ rơi cô. Từ đó đến nay, gia đình không có chút tin tức nào của cô, nhưng cha cô vẫn nói, nếu có duyên cô sẽ trở về và gặp họ. Tuy nhiên, niềm hi vọng hão huyền này, đến cha cô còn không dám tin chắc. Đến hôm nay, cô đã thực sự trở về. Đã là kiếp thứ hai rồi, đây có được tính là niết bàn thành công không? Đôi môi Hạ quốc sư nở một nụ cười hài lòng, ông nhắm mắt lại, và khi mở ra thì nụ cười đã biến mất, trở về trạng thái thoát tục ban đầu. Ông ấy đẩy nhẹ cửa, gọi sư phụ Không Tịch vào phòng, dặn dò vài câu. Lệ Lôi đợi ở trong phòng rất lâu, cho đến khi sư phụ Không Tịch bước vào, nói với anh là vị cao nhân đó muốn gặp anh. Lệ Lôi vốn dĩ cho rằng, sẽ gặp phải một ông lão râu tóc bạc phơ cao thâm khó lường, không ngờ trước mắt anh là một chàng thanh niên áo trắng vô cùng trẻ trung, đôi mắt như làn gió không thể nào nhìn thấu được bất kỳ cảm xúc nào. Ông ấy nhìn Lệ Lôi:
“Anh với cô gái đó có mối quan hệ gì?”
Lệ Lôi đáp: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
“Có muốn cứu cô ấy không?”
Lệ Lôi ngước lên nhìn chằm chằm vào vị quốc sư trẻ tuổi: “Là ý gì vậy?”
Hạ quốc sư nói: “Cô ấy có mệnh chết yểu, không sai. Không chỉ khắc người khác, còn khắc chính bản thân, một số phận long đong lận đận, có thể sống đến năm bao nhiêu tuổi là điều không nói trước được, cũng có khi không sống nổi đến ngày mai… Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta không vô cớ đi nguyền rủa ai, bây giờ ta hỏi anh, nếu như có thể bảo vệ cô ấy, nhưng cần anh phải hi sinh rất nhiều, anh có bằng lòng không?”
“Tôi đồng ý.” Lệ Lôi không chút do dự trả lời.
“Lệ thiếu gia!” Sư phụ Không Tịch đứng một bên nhịn không nổi lên tiếng, ông kết giao với nhà họ Lệ nhiều năm nay, cũng không nỡ nhìn Lệ Lôi cứ như vậy mà hi sinh tất cả, ông hiểu rõ, sự hi sinh mà Hạ quốc sư đã nói, tuyệt nhiên không phải là chuyện đùa. Hạ quốc sư không nhìn sư phụ Không Tịch, chỉ hỏi Lệ Lôi:
“Dùng sinh mạng của anh, để giúp cô ấy thoát khỏi kiếp nạn, có thể anh sẽ chết, anh có bằng lòng không?” Kiếp nạn của người mệnh “hoàng”, sau niết bàn chưa chắc sẽ dừng lại. Ông ấy thấy tướng mạo của Hạ Lăng vẫn còn nhiều điều rất xấu, không biết rằng người em gái thất lạc bao nhiêu năm nay của mình có thể bình an sống sót trở về hay không. Nếu như có người gánh lấy kiếp nạn này, là điều quá tốt.
“Tôi bằng lòng.” Lệ Lôi nhìn thẳng vào mắt Hạ quốc sư. “Xin ngài nói cho tôi biết phải làm thế nào.”
“Ngày mai, hãy đi từ chân núi dọc theo đường mòn quanh co lên đây.” Hạ quốc sư dặn dò, “Sau khi lên đến nơi, ta cần lấy máu của anh, có thể việc mất máu sẽ khiến anh chết. Anh vẫn có thể sống sót nếu như mạng lớn, sau đó chỉ cần mang tấm bùa hộ mệnh tôi làm từ máu của anh về đưa cho cô ấy, thì có thể hóa giải được kiếp nạn của cô ấy.”
Lệ Lôi đồng ý, nhưng vẫn nhìn Hạ quốc sư: “Nếu như tôi chết, mong ngài vẫn sẽ làm bùa hộ mệnh đưa cho cô ấy.”
“Nếu như anh chết, thì tấm bùa hộ mệnh đó không còn tác dụng.” Hạ quốc sư cười nhẹ một tiếng, ý cười rất nhạt, không tới đáy mắt.
“Tại sao?” Lệ Lôi mơ hồ. “Bởi vì, nếu như anh chết đi…” Hạ quốc sư giải thích cho anh. “Có nghĩa là, anh không xứng ở bên cạnh bảo vệ cô ấy, không phải là người mà định mệnh sắp đặt cho cô ấy. Mệnh của cô gái ấy rất kỳ lạ, không phải người nào cũng có thể tiếp cận được.”
Phượng hoàng bay lượn chín tầng trời, không phải ngô đồng không dừng lại. Tìm không ra cây ngô đồng của cô ấy, thì chỉ có thể chết, không thể miễn cưỡng. Hạ quốc sư không biết chàng trai trước mặt có phải cây ngô đồng đó hay không, Tiểu Lăng là em gái cùng máu mủ với ông, giống như bác sĩ không thể tự chữa bệnh cho mình, thầy bói không thể xem được số mệnh của bản thân, nếu mối quan hệ quá gần, anh không thể nhìn rõ được số mệnh của cô.
Lệ Lôi trầm lặng, nhưng chỉ trong chốc lát, anh kiên định: “Tôi nhất định sẽ sống sót.”
Một đêm trôi qua rất nhanh. Sáng sớm Hạ Lăng đã tỉnh dậy, cô thay quần áo, đi ra ngoài phòng khách nhưng không tìm thấy Lệ Lôi. Cô hỏi người tài xế đã cùng bọn họ đến đây: “Cậu chủ đâu?”
Tài xế nói: “Cậu chủ còn một số việc phải làm, cô hãy đợi cậu ấy, làm xong việc cậu ấy sẽ lập tức về đây.” Hạ Lăng không hỏi là việc gì, chuyện liên quan đến Lệ Lôi, bây giờ cô không muốn dính líu đến, cũng không muốn quan tâm. Cô chỉ muốn biết khi nào mới có thể về lại thành phố, mất đi tình yêu, ít ra còn có công việc, cô muốn chuyên tâm quay nhiều quảng cáo hơn nữa. Cô ở trong phòng đợi anh, từ sáng sớm đến tối mịt, thấy hơi mất kiễn nhẫn. Hôm nay không thể quay về rồi, cô đành trở về phòng ngủ, cứ như vậy, đã ba ngày trôi qua. Đến ngày thứ tư, Lệ Lôi xuất hiện trước mặt cô. Vẫn là khuôn mặt lãng tử đẹp trai, đôi mắt sáng thu hút mọi cô gái trên thế giới này.
“Đi thôi, về thành phố.” Tâm trạng của anh rất tốt, anh cười nói với cô: “Đúng rồi, anh vừa xin được một tấm bùa hộ mệnh, tặng cho em.”
Cô xòe bàn tay ra, đó là một tấm bùa nhỏ bằng gỗ, màu đỏ thẫm, không quá bắt mắt, giống như món quà lưu niệm rẻ tiền được bày bán ở các khu du lịch, nhìn không có gì đặc biệt. Hạ Lăng lười từ chối, tùy tiện nhận lấy rồi bỏ vào túi áo. Vị tài xế cảm thấy không vừa mắt, cô Diệp không biết, anh ta chỉ là cấp dưới nhưng lại thấy rất rõ ràng, Lệ thiếu gia đã đi từ chân núi theo đoạn đường mòn quanh co lên đây, trên trán vẫn còn vết trầy và cổ tay còn hằn rõ vết cắt đã chảy nhiều máu mới có thể thỉnh được tấm bùa hộ mệnh này. Anh ấy vì sợ cô Diệp lo lắng, nên mới cố ý nghỉ ngơi hai ngày, đợi cho vết thương trên trán và cổ tay lành một chút mới xuất hiện để đưa cô xuống núi. Thế nhưng, cô thì sao? Tấm bùa hộ mệnh mà Lệ thiếu gia đã tốn không biết bao nhiêu công sức mang về mà cô chỉ thờ ơ tiện tay nhận lấy.
“Cô Diệp, cô nên đeo trên cổ thì hơn.” Tài xế không kiểm lòng nói. “Tấm bùa này thiếu gia đã...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.