Hạ Lăng lảo đảo cả quãng đường bị Lệ Phong đưa vào xà điện.
Ánh sáng trong xà điện mập mờ, tường đá màu xanh đen tỏa ra mùi nấm mốc ẩm ướt. Xa xa gần gần, có rất nhiều ngọn đuốc và tác phẩm chạm khắc méo mó, lại còn lớn nhỏ không đều, có bức tranh vẽ bằng lớp mực màu dày cộm, đó là phong cách kỳ dị lại đẹp đẽ, không khác gì bức họa cô nhận được sau khi tan cuộc ở nhạc hội Tinh Vân.
“Những tác phẩm điêu khắc và cả những bức tranh này đều là do tôi tạo ra.” Lệ Phong dùng ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào chúng: “Thích không?”
Anh ta giống một đứa trẻ vui vẻ, cầm cổ tay cô dẫn cô đi tham quan: “Nhìn này, bức tranh này chính là một sòng bạc ở khu ổ chuột, tôi kéo ruột của tên giữ cửa ra… Bức này là một ả phục vụ không chu đáo, trong lúc nóng giận tôi cho người tặng thùng axit sunfuric, nhìn cô ta tắm rửa trong đó…”
Anh ta giảng giải từng bức một.
Thì ra đều là người thật việc thật.
Hạ Lăng nghe mà buồn nôn, những bức tượng méo mó và những bức tranh trước mắt này hợp thành vô số cảnh tượng như địa ngục trần gian, cô chỉ cảm thấy hơi thở mình dần gấp gáp, không nhịn được mà chống vào bức tường ẩm ướt dấp dính màu xanh đen kia nôn một trận.
“Sao thế, không thoải mái?” Lệ Phong nở nụ cười, rất dịu dàng: “Là tôi tiếp khách không chu đáo. Người đâu…”
Anh ta cao giọng gọi.
Rất nhanh có hai người đẹp mặc bộ đồ bằng vải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-tro-thanh-thien-hau/1733083/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.