Hạ Lăng bước lên mấy bước, trong lúc ông Lệ quan sát cô, cô cũng âm thầm đánh giá ông.
Ông lão này có mấy phần giống với Lệ Lôi, nhưng có thêm sự thấu hiểu và bàng quang với đời, một đôi mắt không chút gợn sóng, yên tĩnh, yên bình như biển cả, nhưng lại sâu không lường được. Hạ Lăng hơi hoảng hốt, không biết khi Lệ Lôi đầu tóc bạc trắng, diện mạo có giống thế này không?
Ông Lệ đánh giá cô một hồi, rồi mới thu tầm mắt lại, thản nhiên nói: "Đến đây rồi thì ở đây chơi với Tiểu Lôi mấy ngày, trêи đảo có rất nhiều vùng cấm, chú ý đừng đi nhầm vào đó. Tiểu Lôi, tiếp đãi khách cẩn thận đấy." Nói xong, ông cúi đầu xuống uống trà.
Trong lòng Lệ Lôi lộp bộp một tiếng, "khách", một từ rất xa lạ.
Trong Dưỡng Tâm viện, rừng trúc yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua làm lá trúc cọ vào nhau sột soạt. Lệ Lôi bị những âm thanh nhỏ bé này quấy nhiễu cảm xúc, anh cười gượng nói: "Ông nội, Tiểu Lăng chuẩn bị quà cho ông này. Tiểu Lăng, mau đưa cho ông xem đi."
Hạ Lăng đưa hộp quà trong tay về phía ông Lệ, đối với người này, cô rất tôn trọng: "Ông nội…"
Ông Lệ giơ tay lên ngăn cô lại: "Đừng, cô Diệp, ông già này không nhận nổi tiếng ông nội của cô. Đồ cô cứ để ở trêи bàn đi." Ông chỉ sang cái bàn bên cạnh: "Cứ thoải mái ăn tết ở đây đi, cũng không uổng công đến làm khách một lần."
Hạ Lăng bối rối.
Trước khi gặp được ông Lệ, cô từng nghĩ đến rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-tro-thanh-thien-hau/1733074/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.