Tô Đường không nói nữa, cô ta đi theo cậu chủ bao nhiêu năm nay, cũng hiểu rõ tính cách của anh, một khi anh đã quyết định thứ gì, thì sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng mà, cô ta không cam tâm, lẽ nào cứ để mặc cho một minh tinh nhỏ như Diệp Tinh Lăng từng bước đạt được mục đích hay sao? Nhà họ Lệ đúng là gia tộc lớn, nhưng Ông cụ Lệ lại không phải người quá coi trọng chuyện môn đăng hộ đối. Ông lại rất nuông chiều Lệ Lôi, chỉ cần Lệ Lôi thực sự muốn ở cùng Diệp Tinh Lăng, thì Ông cụ Lệ sẽ không phản đối. Tô Đường nhíu mày lại, không được, cô ta trông chừng thiếu gia lâu như vậy, sao có thể để người khác cướp mất? Cô ta mang theo suy nghĩ trong lòng, chào Lệ Lôi rồi về. Dạo này Hạ Lăng đã kết thúc hoạt động nhạc hội Tinh Vân, thông cáo truyền thông cũng đã làm gần hết, lại có Lệ Phong canh chừng, nên cô cũng chẳng buồn ra ngoài nữa, ngày nào cũng ở trong nhà luyện hát, tắm nắng, chơi với Nhị Mao. Hôm đó, cô đang uống trà trong phòng khách, Nhị Mao lười nhác nằm bên chân cô y như một tấm da báo. Lệ Lôi đi tới, thấy cô đang mặc một bộ áo len ở nhà, thì cười nói: "Tiểu Lăng, tết năm nay em về nhà gặp ông nội với anh nhé?" Hạ Lăng giật mình, nghiêng đầu nhìn anh: "Gặp ông nội anh?" "Ừ." Lệ Lôi nói tiếp: "Nếu chúng ta đã công bố quan hệ rồi, thì cũng nên về nhà gặp ông nội anh chứ, để ông nhìn xem bạn gái anh tài giỏi thế nào." "Nhưng mà…" Cô vẫn còn nhớ lúc trước anh bảo cô về gặp phụ huynh, cô đã từ chối, vậy mà bây giờ mới cách một thời gian, cô còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý. "Có nhanh quá không?" "Không nhanh, không nhanh." Anh cười híp mắt: "Coi như là đến chơi bình thường thôi. Em xem, sắp đến tết rồi, người già rất coi trọng những dịp lễ tết, cả năm anh đều ở bên ngoài, đến tết còn không về, thì không được. Ông anh luôn quý anh nhất trong đám cháu chắt, lúc biết anh có bạn gái còn rất vui, luôn miệng nói là muốn gặp em đấy." Anh tránh nặng tìm nhẹ, không hề nhắc tới những chuyện như Lệ Phong uy hϊế͙p͙, trong công ty có bao nhiêu chuyện khó khăn, chỉ muốn Tiểu Lăng vui vẻ. Hạ Lăng vẫn còn hơi sợ. Cô nhớ tới rất nhiều năm trước, khi cô được Bùi Tử Hoành dẫn về nhà lần đầu tiên, ánh mắt của những người tự xưng là người nhà họ Bùi cao quý kia nhìn cô toàn là từ trêи cao nhìn xuống, có ngạc nhiên, có chán ghét… Tới tận bây giờ nó vẫn là một vết thương không thể xóa nhòa trong lòng cô. Cô cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì về những người được gọi là nhà giàu, cũng không muốn đi để người ta sỉ nhục mình lần nữa. Lệ Lôi vẫn tiếp tục khuyên cô: "Em lo phía ba mẹ em à? Chúng ta ở bên ông anh mấy hôm, rồi mồng ba anh theo em về gặp ba mẹ em, có được không?" Hạ Lăng lắc đầu, ba mẹ Diệp? Ha, từ khi cô trọng sinh đến nay, mới chỉ gặp bọn họ có hai lần, mà bọn họ cũng gài bẫy cô hai lần, nếu như có thể, cô rất muốn vĩnh viễn không gặp lại bọn họ nữa. Lệ Lôi: "Em ăn tết ở đâu, anh sẽ ở đó cùng em." Lệ Phong đang để mắt đến cô, nên Lệ Lôi cũng không dám để cô rời khỏi tầm mắt mình, nhưng mà: "Anh cũng rất nhớ ông anh, rất muốn về thăm ông…" Nhìn anh khó xử như vậy, Hạ Lăng cũng thấy hơi đau lòng. "Anh để em nghĩ kỹ đã." Cô nói. Thích một người, có thể thích đến mức độ nào? Hạ Lăng ôm chén trà băn khoăn hai ngày, gương mặt rạng rỡ của Lệ Lôi vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô. Cô thất vọng phát hiện tâm trạng không muốn đối mặt với những người nhà giàu cũng không ngăn nổi sự áy náy đối với anh. Anh làm cho cô bao nhiêu việc, mà cô, hình như chưa làm được gì cho anh cả. Được rồi, vậy thì đi thôi. Dù sao ánh mắt sắc bén của những quý tộc kia cũng chẳng thể giết chết cô được. Hạ Lăng mang theo tâm trạng như bị tra tấn, đồng ý lời mời của Lệ Lôi. "Em…" Cô rụt rè nói với Lệ Lôi: "Phải chuẩn bị những gì? Em nói là quà năm mới, ông nội, và những người khác trong nhà…" Hai chữ "ông nội" được nói ra trong lúc lơ đãng của cô đã khiến Lệ Lôi mở cờ trong bụng. Lệ Lôi nói: "Để anh chuẩn bị, em không cần phải lo nghĩ gì hết." Sao Hạ Lăng có thể không nghĩ gì được, là cô đến nhà chơi, thế nào cũng phải có chút lòng thành. Cô hỏi Lệ Lôi, ông nội anh và những người lớn trong nhà thích thứ gì, Lệ Lôi nói với cô, ông nội ở nước ngoài lâu năm, rất thích văn hóa truyền thống của Trung Quốc, đặc biệt là mấy món đồ cổ. Hạ Lăng suýt nữa thì bật khóc, đồ cổ? Bán cô đi không biết có đủ để mua không nữa. Cô đếm túi tiền tội nghiệp của mình, mặt mày ủ rũ. Lệ Lôi: "Anh đã nói là để anh chuẩn bị, rồi em dùng danh nghĩa của em để tặng là được mà." "Không!" Hạ Lăng cắn răng: "Anh tưởng người khác đều ngốc hả? Đồ vượt quá khả năng chi trả của em, thì bọn họ không biết đó là ai mua sao?" Đời này cuộc sống của cô cũng rất thảm, muốn mua cái gì cũng đều phải xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, có đôi khi cô cũng rất hoài niệm quãng thời gian quẹt thẻ không cần nhìn số đời trước, híc híc. Lệ Lôi im lặng, bạn gái không chịu tiêu tiền của mình cũng là một sự phiền muộn. Anh im lặng hỏi trời hỏi đất, rồi quay ra nhìn tấm thẻ vàng của mình một hồi, lại thở dài: "Em có bao nhiêu tiền?" Hạ Lăng rưng rưng nước mắt đọc ra một con số. Vẻ mặt Lệ Lôi không đành lòng nhìn thẳng, rồi bắt đầu cân nhắc, sang năm nên tăng lương cho nhân viên của Thiên Nghệ… Anh thở dài, chỉ cho cô một con đường khác: "Anh biết một cửa hàng văn phòng tứ bảo (*bút, mực, giấy, nghiên) không tệ, đều là hàng thật, em mua cho ông nghiên mực Đoan Khê đi, ông thích loại đó." Mặc dù nghiên mực Đoan Khê đắt, nhưng ít nhất cũng không đắt quá mức như những món đồ cổ khác. Hạ Lăng tìm được phương hướng, lập tức phấn chấn. Cô cất tiền đi rồi phi thẳng đến cửa hàng. Lệ Lôi mặt dày đi cùng cô, lấy danh là đi cùng để kiểm hàng hộ. Cửa tiệm được trang trí lịch sự tao nhã, bình phong khắc hoa bằng gỗ tạo nên chút ý vị duy mĩ, phục cổ. Khách trong tiệm cũng không nhiều, trong không khí thấp thoáng mùi đàn hương. Sau khi nghe Hạ Lăng nói rõ yêu cầu, một nhân viên cửa hàng mang mấy nghiên mực Đoan Khê lên cho cô xem… "Đây là tinh phẩm của lão Khanh, nhan sắc rất đẹp, chạm trổ cũng không tệ." "Đây là Lục Đoan, tùng phong trúc cốt, rất thích hợp đem tặng văn nhân." "Đây là Ngư Não Đống, chị nhìn cái hố mắt này xem, đó là kϊƈɦ thanh…" Nhân viên cửa hàng ân cần giới thiệu cho cô một lúc lâu. Hạ Lăng chọn đến mức hoa cả mắt, cô vốn không hiểu mấy thứ này, cũng không biết cái nào tốt cái nào không, càng không biết ông Lệ thích kiểu gì, nên đành phải quay sang nhìn Lệ Lôi xin giúp đỡ. Lệ Lôi thấy ánh mắt vô tội của cô thì rất vui sướиɠ, hừ, Tiểu Lăng, cho dù em không cần tiền của anh, thì vẫn phải dựa vào người đàn ông của em đi mua đồ giùm đó thôi? Lệ Lôi vui vẻ dạy cô: "Cái rồng cuộn hổ ngồi này của Lão Khanh không tệ, trong nâu tím có ánh lam, màu sắc đẹp, hoa văn cũng đẹp, thanh âm trầm, là loại cao cấp trong Đoan Khê, chắc chắn ông nội sẽ thích." Nhân viên cửa hàng khen Lệ Lôi: "Anh trai này rất biết nhìn hàng." Anh tất nhiên là biết xem hàng rồi, lúc bé anh còn chuyên phá hỏng đồ cơ. Bao nhiêu nghiên mực Đoan Khê của ông Lệ đều bị anh mang ra mài nghịch, bình sứ Thanh Hoa đời nhà Thanh bị anh mang ra làm ly uống nước, bình hoa đời Đường bị anh mang ra cắm hoa. Cậu hai nhà họ Lệ này phá hoại không hề nương tay, toàn ỷ vào việc được ông Lệ cưng chiều, có bao nhiêu đồ tốt, người khác không được đụng, nhưng Lệ Lôi lại dùng thỏa thích. Vậy mới nói, vị nhị thiếu gia này được nuôi lớn bằng núi vàng núi bạc. Cũng bởi vậy, Lệ Lôi biết rõ hơn ai hết, ông nội anh có cái gì, thiếu cái gì, thích cái gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]