Phượng Côn nhìn cô mỉm cười: “Rượu trái cây mới ra, vị khá ngon, tôi đoán cô sẽ thích.”
Cô nhắm mắt lại, vừa nếm qua một ngụm, ánh sáng đầy trời trở nên mộng ảo mê ly hơn, giống như cả thế giới đều phủ một lớp sắc màu mông lung. Tiếng nhạc êm ái vang lên bên tai, là giai điệu mà kiếp trước cô quen thuộc.
“Còn nhớ những bài hát này không?” Giọng điệu Phượng Côn ôn hòa chậm rãi: “Bài hát chúng ta cùng nhau làm.”
“Ừ.” Câu nói của cô không rõ, độ cồn hình như có hơi cao, khiến suy nghĩ của cô hoạt động chậm chạp.
Mí mắt Phượng Côn khẽ giật, tiếng “Ừ” nhẹ nhàng kia giống như sấm sét nổ tung bên tai anh. Tay anh ấy bất giác nắm chặt, bởi vì căng thẳng thái quá mà có chút run rẩy, cố gắng tự bình tĩnh lại, anh tiếp tục dùng giọng điệu ôn hòa nhã nhặn thăm dò để gọi cô: “Tiểu Lăng.”
Cô không đáp lại, giai điệu quen thuộc lại hấp dẫn bao quanh cô, giống như là về lại với thời gian trước kia, dễ chịu đến vậy.
Phượng Côn rót thêm cho cô ít rượu: “Uống nhiều một chút, rượu được làm theo khẩu vị của cô. Cô còn nhớ có một năm chúng ta đi Bordeaux của Pháp không, cô hái được một loại nho rất ngon, muốn tự mình ra tay cất rượu, kết quả suýt chút nữa đã hủy cả trang viên của người ta.”
Nghĩ lại chuyện cũ, khóe môi Hạ Lăng khẽ nhếch lên: “Nhớ chứ, lần đó anh kéo tôi len lén bỏ trốn.”
Sấm sét lại nổ tung lần nữa.
Cho dù là Phượng Côn giỏi tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-tro-thanh-thien-hau/1733055/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.