Nữ ca sĩ bên cạnh nói: "Thái độ gì thế? Anh Trịnh là Thiên Vương đấy."
"Thiên Vương thì giỏi lắm à?" Hạ Lăng nhịn không được: "Sợ tôi cản trở thì kéo tôi đến đây làm gì." Trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ, cố tỏ vẻ tức giận trợn mắt nhìn Phượng Côn: "Nếu không thì anh đá tôi ra đi, tôi tham gia vòng hồi sinh."
Phượng Côn xoa mi tâm, có chút đau đầu.
Tính tình của cô bé này cũng nóng quá, chỉ một câu nói đã không chịu được, cũng không biết làm sao cô ở chung được với Vệ Thiều Âm nổi danh độc mồm của Thiên Nghệ. Nhưng mà nhớ ghê... Với đẳng cấp của Đế Hoàng, từ sau khi Hạ Lăng chết đi thì không có ai dám khiêu khích quyền uy giống như cô ấy nữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phượng Côn nhìn cô cũng dịu đi vài phần: "Bớt giận đi, Thần Hạo không có ý xấu đâu, nếu đã đến rồi thì mọi người cùng hợp tác tốt nào." Sau đó anh ấy lại nói với nữ ca sĩ kia: "Đều chung một đội, ít tranh cãi thôi." Nói xong còn liếc mắt mang theo vài phần cảnh cáo với Trịnh Thần Hạo.
Phượng Côn thiên vị ai, người tinh mắt đều nhìn ra.
Cho dù là Trịnh Thần Hạo cũng không dám trêu chọc nhà chế tác đứng đầu trong giới này, người ta từng là nhà chế tác riêng của Hạ Lăng, trước mặt ông chủ, anh ta nói mười câu mới bằng một câu của người ta, nếu không cẩn thận mà đắc tội thì sợ rằng ngay cả chết thế nào anh ta cũng không biết.
Trong lòng Trịnh Thần Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-tro-thanh-thien-hau/1733032/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.