Không cần quay đầu lại, cô cũng biết là ai, giọng nói này luôn xuất hiện trong cơn ác mộng sâu nhất vào đêm khuya của cô, quanh quẩn không dứt.
Lệ Lôi xoay người, nhìn thấy rõ người đang bước đến: “Anh Bùi có gì chỉ bảo?”
Hạ Lăng không thể không xoay người lại, sau lần bị Bùi Tử Hoành bắt cóc và cho uống thuốc câm đó, thì đây là lần đầu tiên cô đối diện với anh ta gần như vậy. Dưới ánh sáng kiều diễm của đèn thủy tinh, gương mặt anh ta như được chạm khắc rõ nét hơn, tuấn mỹ mà tràn ngập uy nghiêm, chỉ cách vài bước im lặng nhìn cô đã khiến cô có cảm giác áp bức rất lớn, còn có…
Sợ hãi.
Đối với anh ta dường như cô có một loại sợ hãi gần như là bản năng, đã thâm nhập đến cốt tủy. Thân thể cô hơi căng thẳng, sự lãnh đạm và kiêu ngạo khi đối mặt với cha con nhà họ Cố vừa rồi đã tan thành mây khói, bây giờ, cô căng thẳng đến mức cứng đờ cả người.
Lệ Lôi nhận ra sự bất ổn của cô, anh tiến lên nửa bước che phía trước cô.
Tầm mắt Bùi Tử Hoành bị ngăn cản nên rất không vui, nhưng anh ta không thể hiện ra.
“Hai vị muốn đi sao?” Anh ta trầm giọng hỏi.
“Tôi đã nói rồi, Tiểu Lăng thấy không khỏe.” Lệ Lôi nhíu mày.
“Cô cũng tên là Tiểu Lăng.” Bùi Tử Hoành tiến lên một bước, đến rất gần Hạ Lăng, ánh mắt anh ta nhìn cô có đôi chút phức tạp: “Thật trùng hợp, người đã chết kia cũng tên là Tiểu Lăng.”
Trong đại sảnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-tro-thanh-thien-hau/1733001/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.