Lệ Lôi nói cho cô biết, tài xế Chu không sao, đã được người ta cứu ra, tình trạng vết thương không nghiêm trọng. Lúc này, Hạ Lăng mới yên tâm.
Thả lỏng người, giờ cô mới cảm thấy sợ hãi khi nhớ lại, cơ thể lạnh ngắt, hơi run rẩy. Sự nhục nhã khi bị người ta trói chặt, tựa như một món hàng hóa đang đợi được giá cao để bán ra, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm... khiến cô nhớ lại những việc đã trải qua ở kiếp trước, nhớ lại khoảng thời gian đen tối dài đằng đẵng bị Bùi Tử Hoành giam cầm, cũng như thế này, bị tùy ý chà đạp, xúc phạm, sỉ nhục...
Những ngón tay thon dài siết chặt thành nắm đấm, cô co rúm người lại.
Lệ Lôi nhận ra được sự khác thường của cô, cầm một tấm khăn lông cừu mềm mại khoác lên trên đôi vai trần của cô, dịu dàng ôm lấy cô, vỗ nhẹ tấm lưng mỏng manh của cô.
Nhất thời cả hai đều không nói gì.
Trong trực thăng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ầm ầm của động cơ.
Không biết đã bay được bao lâu, trực thăng hạ cánh xuống một nơi, Hạ Lăng được Lệ Lôi ôm xuống, lúc này cô mới phát hiện ra, nơi này chính là nông trại ở trên núi, nơi mà cô đã gặp anh lần đầu tiên. Anh ôm cô băng qua bãi đậu của máy bay, qua từng biển hoa phù dung, quản gia và đám người giúp việc gặp trên đường đi đều cung kính khom người chào bọn họ, giống như đang nghênh đón vị vua chiến thắng trở về, cùng với vương hậu của người.
Anh ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-tro-thanh-thien-hau/1732992/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.