Đoàn người chèo thuyền nhỏ đến bên cạnh cái đình giữa hồ, sau đó dừng lại.
Đưa mắt nhìn xung quanh, lá sen xanh mượt, gió nhẹ thổi qua tạo thành từng gợn sóng, đưa đến một hương thơm thoang thoảng.
Hạ Lăng ngồi một lúc lâu trên thuyền, chân có chút tê, cô nhẹ nhàng đi vài bước trong cái đình nhỏ, thuận tiện kéo dài khoảng cách với Nam Sênh. Hôm nay, Nam Sênh dường như rất biết điều, không dựa sát vào cô, cô vui vẻ nhàn hạ, một mình ngắm phong cảnh phía xa xa.
Qua lúc lâu sau, phía sau truyền đến giọng nói của Nam Sênh: “Khát không, anh có nước khoáng này.”
Cô nghiêng người, lại phát hiện vợ chồng chú tư không biết đã đi từ lúc nào rồi, chiếc thuyền nhỏ kia cũng biến mất không thấy bóng dáng, trong chiếc đình trống giữa hồ, chỉ còn lại hai người là cô và Nam Sênh. “Những người khác đâu rồi?” Cô hơi cảnh giác hỏi.
“Em nói chú Diệp và thím tư à?” Nam Sênh cười cười, đôi mắt đào hoa ngâp nước lưu luyến trên người Hạ Lăng, “Bọn họ có việc về trước rồi, anh thấy phong cảnh ở đây không tồi, hay là anh và em cùng ngắm thêm một lúc.”
Lúc này, nếu Hạ Lăng không nhìn ra tình huống bất thường này, thì quả thật đã sống uổng phí hai đời rồi.
“Tôi mệt, muốn đi về.” Cô bình tĩnh nói.
“Em mệt à? Vậy phải làm sao bây giờ?” Nam Sênh ra vẻ suy nghĩ: “Chú Tư đã chèo thuyền nhỏ đi rồi, ở đây khắp nơi đều là nước, chỉ có thể chờ bọn họ đến đón thôi. Em có lạnh không? Giữa hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-tro-thanh-thien-hau/1732984/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.