Hạ Lăng cau mày, nhận ra ý mỉa mai trong lời nói của bà ta, muốn đáp lại, nhưng chỉ giương mắt nhìn bà Diệp một chút rồi nhịn xuống. Tính khí cô không tốt là thật, nhưng vẫn phải xem đang ở trước mặt ai, đối với người mình coi trọng, từ trước đến nay cô luôn rất nhẫn nhịn.
Cô vẫn cười như trước: "Bà nội, cháu mua một bộ quần áo về tặng bà."
Vừa nói, cô vừa đưa chiếc hộp giấy được đóng gói tinh xảo đến trước mặt bà Diệp.
Bà Diệp nhận lấy, sờ sờ chiếc hộp kia, ý cười nơi khóe mắt đuôi mày càng yêu chiều hơn: "Cháu ngoan, về thì về, cần gì lãng phí như vậy? Một cô gái nhỏ như cháu, cố gắng ở bên ngoài đã không dễ dàng rồi, kiếm được tiền cũng phải tiết kiệm một chút, biết chưa."
Trong lòng Hạ Lăng ấm lên, đây là câu nói ân cần đầu tiên cô nghe được từ khi tới đây, bước chân vào ngôi nhà này. Không có khen ngợi và nịnh nọt giả dối, chỉ có một mình bà Diệp thấy được những gian khổ và khó khăn đằng sau bề ngoài hào nhoáng của cô, mà dặn dò tha thiết.
Bà nội mắt đã mù, nhưng lòng lại sáng hơn bất cứ ai khác.
Vì vậy Hạ Lăng cũng dịu dàng nói: "Bà nội, cháu biết chừng mực."
Thím tư bên cạnh không nhìn nổi, giả vờ ho một tiếng: "Chỉlà một hộp giấy thôi, quần áo gì chứ? Mau mở ra nhìn xem, cho chúng ta được mở rộng tầm mắt một chút."
Tuy quần áo của SSD được đóng gói vô cùng tinh xảo, nhưng người chưa từng nhìn thấy đóng gói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-tro-thanh-thien-hau/1732980/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.