Hạ Lăng đối với việc Lệ Lôi thả Nhị Mao ra ngoài, thật ra cũng ngầm phê bình, nhưng nghĩ tới đây không chỉ liên quan đến an nguy của một mình cô, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. May mắn, Nhị Mao là một con báo rất thông minh, hình như biết rõ cô sợ nó, mỗi lần đi tới, đều sẽ dừng ở lối vào một lát, thấp giọng gầm lên nhắc nhở cô.
Tiếng gầm của nó rất mềm mỏng, không có chút ý tứ đe dọa nào, so với lần đầu gặp gỡ, quả thật giống như hai con báo khác nhau.
Tuần tra xong tất cả lãnh địa, nó úp sấp dưới cây cối quý giá ở phòng khách của cô mà ngủ, lá xanh thấp thoáng trên da lông mềm mại lộng lẫy của nó, có đến mấy lần, Hạ Lăng đi đến gần mới phát hiện ra nó, không nén được giật mình. Vài lúc khác, nó buồn chán nằm nhoài trên lan can phơi nắng, nhìn cá nhỏ, vẫy đuôi hất lên, vừa lười biếng vừa thích thú.
Hạ Lăng không nhịn được nghi ngờ, Lệ Lôi sửa sang căn phòng thành như vậy, rốt cuộc là vì ai?
Cũng may, phạm vi hoạt động của nó bình thường chỉ ở hai nơi này.
Cho dù muốn tuần tra nơi khác, cũng sẽ chọn thời gian cô không ở nhà... Thỉnh thoảng, Hạ Lăng lại tìm thấy dấu móng vuốt nhàn nhạt của báo trên mặt thảm phòng làm việc và nhà ăn, về phần phòng ngủ, hình như nó chỉ quanh quẩn ở cửa một lát, xưa nay chưa từng đi vào.
Điều này ít nhiều khiến cô yên tâm hơn một chút.
Hậu kỳ của "Ngón tay trên ô cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-tro-thanh-thien-hau/1732929/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.