"Mục Lạc, tôi nói anh nghe, cô y tá đó không biết quý trọng anh, là do cô ta không có phúc, tục ngữ nói, làm người phải luôn hướng về phía trước, phong cảnh phía trước càng đẹp!"
"Cô ấy? Qúy trọng tôi? Sao cô ấy lại phải quý trọng tôi?"
"Haiz, anh đừng giả vờ, ai chả biết cái cô y tá ấy thay lòng đổi dạ, bỏ anh mà chạy theo bác sĩ Thẩm chứ."
Mục Lạc nổi ba vạch đen, bây giờ anh mới lờ mờ hiểu ra.
Ra là cô tưởng anh và Mục Viện là người yêu, nhìn cảnh vừa nãy, nghĩ rằng anh bị đá, cho nên mới chạy đến an ủi anh?
Đừng đừng đừng, anh phải giải thích cho cô rõ ràng, không thể để cô hiểu lầm
"Cái đóHạ Căng, tôi xem cô như là."
"Được rồi, được rồi, như vầy đi, tối nay tôi mời anh ăn cơm, quên hết mấy chuyện này đi."
"Hả?"
Mời ăn cơm, cùng với cô ấy? (☆_☆)
"Thật hả? Mời tôi đi ăn thật hả?" Mục Lạc đổi giọng, dáng vẻ bi thương, vô cùng tội nghiệp.
Nhìn thấy Mục Lạc như thế, Hạ Căng thở dài, tội nghiệp quá đi!
"Thật đấy, tan làm gặp sau nhé!"
"Hạ Căng, cô thật tốt" Mục Lạc bỗng nhiên duỗi tay ôm Hạ Căng vào ngực.
"Không có gì, được rồi, tôi phải đi đây."
Ngay lúc Hạ Căng quay người đi, dáng vẻ đau thương của Mục Lạc trong nháy mắt bỗng chốc biết mất, trở lại dáng vẻ cáo già bình thường.
*
Lúc chuẩn bị đi suối nước nóng với mẹ Thẩm, Lục Chi Ưu vừa hay gặp Khương Thang mang túi xách của cô đến.
Lục Chi Ưu tiện thể quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-theo-duoi-nam-than/4842/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.