“Bác sĩ Thẩm, tài liệu này cần anh kí tên…”
Lời chưa kịp nói hết, đã bị mắc ở cổ họng.
Trong đầu Hạ Căng bây giờ chỉ có một câu.
WTF, mình vừa thấy cảnh tượng gì vậy, sao mà lại vui như thế nhỉ? Há há há~
Mục Lạc vừa nhìn Hạ Căng là biết cô chắc chắn đã hiểu lầm rồi, cô gái này đầu óc xấu xa lắm.
Anh vội vàng thả Thẩm Trường An ra, giải thích với Hạ Căng: “Y tá Hạ à, tôi nói nè, mọi chuyện không phải như cô thấy đâu.”
“Không sao, không sao, tôi hiểu mà.” Hạ Căng ra vẻ tôi đây hiểu mà.
Thẩm Trường An lạnh nhạt sửa lại quần áo bị Mục Lạc kéo lệch, nói với Hạ Căng: “Y tá Hạ, đưa tài liệu cho tôi”
Hạ Căng lập tức nhảy đến bên cạnh Thẩm Trường An, hai tay đưa tài liệu cho anh.
Thẩm Trường An cầm bút ở trên bàn, rồi đọc tài liệu.
Mục Lạc muốn giải thích với Hạ Căng, nhưng cô chỉ nhìn anh cười, giống như lời anh nói đều là không khí, cái gì cũng không nghe.
Thẩm Trường An đọc tài liệu, không thấy có vấn đề, liền kí tên vào.
Sau khi Hạ Căng nhận lại tài liệu, nhìn Mục Lạc cười cười.
“Vậy, bác sĩ Thẩm, bác sĩ Mục…tôi ra ngoài trước”
Nói xong, cô vội vàng ôm tài liệu chạy ra ngoài.
“Ôi, y tá Hạ, này…” Mục Lạc nhìn Hạ Căng nấm lùn chạy còn nhanh hơn cả thỏ, tự dưng cảm thấy đau tim, đau đầu, cục cưng trong lòng bị tổn thương!
Sao mà anh lại thấy cái câu bác sĩ Mục cô vừa nói lúc nãy vô cùng kì quái nhỉ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-theo-duoi-nam-than/4818/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.