Editor: Jasmin
Buổi sáng Mạnh Quân thức dậy, cổ chân quả thực đã hết sưng, bắp chân tuy có hơi đau, nhưng không nghiêm trọng, đi lại thường ngày không vấn đề. Cô nghe thấy ngoài sân có động tĩnh, lập tức chạy đến bên cửa sổ, nhưng là Bách Thụ đang chuẩn bị ra ngoài. Bách Thụ nhìn thấy cô, còn vẫy vẫy tay chào.
"Meo meo ~~" cành cây thạch lựu kêu xào xạc, hổ con nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống.
Trần Việt từ gian chính đi ra. Cậu mặc áo thun trắng quần xám rộng rãi, bưng cái bát sứ đựng thức ăn cho mèo đi tới bên bậc thềm ngồi xuống. Hổ con đi lại gần, liếm liếm tay Trần Việt, cắm đầu vào trong bát bắt đầu ăn.
Trần Việt cũng không đi, ngồi xổm trên đất, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu con mèo.
"Chậc chậc," Mạnh Quân nói: "Cậu nuôi nó được bao lâu rồi?"
Trần Việt ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Ba tháng."
Ban mai, ánh nắng chiếu rọi từ phương đông, vát nghiêng xuống bốn hướng trên khoảng sân nhỏ, chiếu rọi đến căn gác của Mạnh Quân, hướng của Trần Việt lại khuất ở chỗ bóng râm.
Trần Việt nhìn thấy cô rất rõ ràng, cô lại không quá nhìn rõ được khuôn mặt cậu, cứ như thể một tấm màn kim sa cắt nghiêng xuống giữa sân.
"Chân tôi khỏi rồi, cách hôm qua của cậu quá hiệu nghiệm." Lời nói của Mạnh Quân nhẹ nhàng, chân vẫn đang mang dép lê xoay xoay vặn vặn.
Trần Việt mỉm cười: "Vậy tốt rồi."
Mạnh Quân nghĩ ngợi, lại nói: "Nhưng chân tôi vẫn còn hơi đau."
Trần Việt nói: "Không sao, qua hai ngày sẽ hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-tam-ngan-dam/1010930/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.