Mùa đông khắc nghiệt, bóng đêm như nước, không khí hít vào đều mang lạnh giá.
Nhưng trái tim Triệu Trầm lại ngập tràn lửa nóng, khi hắn lần nữa bước vào Vọng Trúc hiên đã xa cách nhiều tháng, nhìn thấy ánh sáng hắt trước cửa phòng, hắn không tự chủ được mà mỉm cười, không tự chủ được mà bước nhanh hơn, nếu không phải là trong sân có mấy nha hoàn đang nhìn, hắn còn muốn chạy thẳng vào viện.
"Hầu gia." Cẩm Thư, Cẩm Mặc, Lục Vân và Thúy Ngọc, bốn nha hoàn chỉnh tề hành lễ, thay đổi xưng hô. Hôm nay trong phủ đã truyền xuống, từ nay Triệu Duẫn Đình và Ninh thị gọi là lão gia và thái thái, phân biệt với phu thê Triệu Trầm.
Triệu Trầm không để ý đến các nàng, trực tiếp đi về nội thất, bước chân quá nhanh, thiếu chút nữa va phải Tưởng ma ma ra đón.
Triệu Trầm quay đầu lại nhìn cái tháp ở phòng ngoài nhưng không thấy ai cả, Tưởng ma ma cười nói: “Phu nhân vốn muốn ở bên ngoài đợi gia nhưng thái thái nói bên ngoài quá lạnh nên gọi phu nhân vào phòng, bây giờ người đang ở trên giường dỗ đại tiểu thư."
Thì ra mẫu thân cũng ở đây.
Bước chân Triệu Trầm khẽ khựng, tận lực làm cho mình bình tĩnh trở lại, không muốn khiến mẫu thân chê cười rằng mình quá nhớ tức phụ.
Từ trong phòng vang lên tiếng cười vui sướng của nữ nhi, lòng Triệu Trầm mềm đi, cũng không nhịn được nữa, vén mành đi vào.
Xán Xán đang ngồi chơi với quả cầu nhỏ trong lòng Ninh thị nên A Kết có thể toàn tâm lưu ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-sung-the/540404/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.