Trước khi mặt trời lặn, cuối cùng Triệu Trầm cũng về tới nhà.
Trong ánh trời chiều, một nông trại chỉnh tề cô lập toạ lạc ớ phía đông thôn, cách nông trại gần đây nhất cũng khoảng một dặm.
Triệu Trầm đứng ở cửa, nhìn nông trại. Khuôn mặt trong veo mà bình tĩnh lạnh lùng.
"Thiếu gia?" Trần Bình cúi đầu, nhỏ giọng nhắc nhở.
"Chuyển mọi thứ tới sân của phu nhân đi." Triệu Trầm cũng không thèm quay đầu, phân phó.
Trần Bình lập tức sai người gác cổng đi kêu gọi người.
Đi qua ba cánh cửa, bước vào trong nhà, Triêu Trầm đi men theo hành lang,qua cửa nguyệt lượng, bước chân củ hắn dừng lại một lát.
Ở trongviện, đủ loại hoa lan hiện ra trước mắt, trời chiều đã ngả về tây, mộtphụ nhân (phụ nữ có chồng) mặc đồ trắng, dưới chân đi đôi giày vải thêu hoa lan đứng trước vườn hoa. Nàng đứng đối diện với hắn, khuôn mặt dịudàng tràn lqd ngập tầng ánh sáng vàng thản nhiên, ngọt ngào nhã nhặnlịch sự, giống như năm tháng không lưu lại bất cứ dấu vết nào lqd trênngười nàng vậy, những gánh nặng đã qua, cũng không ảnh hưởng chút nàotới nàng.
Chỉ nhìn về khía cạnh sự yên lặng của nàng một cách đơn thuần, không ai có thể tưởng tượng được vị phu nhân giàu nhất vùng bêncạnh, là con gái thứ hai của Lễ Bộ Thị Lang, từng là nhất phẩm cáo mệnhphu nhân Duyên Bình hầu, đã từng... trải qua nhiều đau khổ như vậy.
"Nương, con về rồi." Hắn cất cao giọng, đi xuống bậc thang.
"Sao lại trở về trễ như vậy, không buôn bán ở thị trấn nữa sao? Ta còn tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-sung-the/265104/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.