"Thê Chủ......" Cảm nhận được những ánh mắt kỳ quái của mọi người trong đại sảnh, Tạ Sơ Thần kéo tay áo Tiêu Vãn, hơi ngượng ngùng mở miệng: "Ta không sao."
Bởi vì mông bị thương, Tạ Sơ Thần không ngồi được trên ghế, toàn bộ quá trình thẩm vấn hắn đều yên lặng đứng một bên, cố nhịn mệt mỏi trong người.
Thấy Sơ Thần tuy ngoài miệng thì không có biểu hiện gì, nhưng lời nói ra lại hơi run rẩy và vô lực, lòng Tiêu Vãn nhức nhối, tất nhiên không thể để Tạ Sơ Thần tiếp tục đứng ngốc như vậy.
"Còn nói không sao cả, đã đứng suốt bốn tiếng rồi, ngươi nhìn chân ngươi vẫn còn đang run lên này." Né vết thương trên người Tạ Sơ Thần ra, Tiêu Vãn cẩn thận ôm hắn, thổi một hơi bên cái tai hồng phấn của hắn: "Về phòng còn phải đổi thuốc nữa...... Cái kia của ngươi cũng phải...... Đổi luôn...... Cần Thê Chủ giúp đỡ không?"
Lời nói ái muội vô cùng như vậy làm hai má Tạ Sơ Thần đỏ bừng. Trong đầu không ngừng hiện lên một số hình ảnh xấu hổ, ngượng tới mức hắn phải chui đầu vào lòng nàng, không dám nhìn những ánh mắt của người khác nữa.
Chờ tới khi Tạ Sơ Thần hồi thần, mới phát hiện ra người mình mềm như bông, vô lực được Tiêu Vãn ôm trong lòng, đi từng bước vào phòng ngủ.
Hắn không khỏi nắm nhẹ ống tay áo Tiêu Vãn, đem tất cả sức nặng của hắn ỷ vào lòng nàng. Ôm ấp cực nóng, tiếng tim đập mạnh mẽ, không một thứ nào không chạm tới nơi mềm mại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-sung-phu-sau-khi-song-lai/4559113/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.