Đến canh hai, Từ Tấn mới trở về vương phủ.
Phó Dung lo lắng hốt hoảng, trong viện u ám nhìn không rõ, hai vợ chồng vào phòng, nàng lo âu quan sát thần sắc Từ Tấn: "Vương gia sao trễ như vậy mới trở về?"
Từ Tấn không muốn nàng lo lắng, cúi đầu hôn nàng một cái, cố ý cho nàng ngửi mùi rượu trên người hắn. Phó Dung ghét bỏ lùi về sau, Từ Tấn lại đem người kéo lại, cười nói: "Cùng Quách đại nhân cạn rượu, trở về trễ, Trăn ca nhi bọn họ có phải sớm ngủ rồi hay không?"
Hắn giả vờ có khuôn có dạng, Phó Dung nhìn kỹ hai mắt, không phát hiện khác thường, liền tin, giận trách: "A Tuyền A Bội sớm ngủ rồi, Trăn ca nhi muốn đợi phụ thân, chờ đến canh một chịu không được khóc, dỗ nửa ngày mới ngủ."
Từ Tấn cau mày nói: "Không phải phái người đưa tin trở về rồi sao?" Hắn sợ mẹ con bọn họ chờ đợi.
Phó Dung trừng hắn: "Trăn ca nhi nhớ chàng a, hai ngày không gặp, nhẫn tâm giống chàng như vậy?"
Từ Tấn xoa cái mũi nàng, nắm tay nàng đi ra ngoài: "Đi nhìn xem, ta cũng nhớ."
Hai vợ chồng cùng nhau đi nhìn bọn nhỏ.
Trăn ca nhi đã ngủ say, lông mày nhỏ hơi hơi nhíu lại, hiển nhiên là ngủ cũng mất hứng. Từ Tấn nắm nắm tay nhỏ nhi tử, lại cúi đầu hôn nhẹ, ngồi ở bên cạnh một lúc mới chuyển sang các nữ nhi bên kia. A Tuyền A Bội ban đêm ngủ an ổn, nửa đêm mới tỉnh một lần, lúc này nằm song song, như phần như ngọc. Phó Dung chủ động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-sung-hau-sung-hau-chi-lo/566173/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.