Nửa canh giờ xem như rất dài, tiểu đạo cô đưa ghế ra cho Tạ thị ngồi.
Tạ thị quan tâm nữ nhi, ngồi dưới mái hiên. Đầu hè lại là buổi trưa, Hạ ma ma sao có thể để phu nhân bị nắng phơi, kéo khăn ở trên đầu Tạ thị ra che, không để nắng chiếu tới trên mặt Tạ thị.
Đổi mấy lần nước trà, bên trong tiếng Diệu Thiện niệm kinh rốt cuộc dừng lại.
Tạ thị khẩn trương đứng lên.
Cửa công đường mở ra, Diệu Thiện sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng nói: "Bần đạo thể lực không chống đỡ nổi, đi trước một bước." Được tiểu đạo cô đỡ lấy thất tha thất thểu đi.
Tạ thị không quản nàng, kéo cánh tay nữ nhi, đi ra ngoài nhỏ giọng hỏi: "Oản Oản cảm thấy thân thể như thế nào?"
Thôi Oản trên đầu mang mũ che như cũ, Tạ thị cẩn thận nhìn, không phát hiện cái gì khác thường.
Thôi Oản lại như cái xác không hồn, buổi trưa dù nóng cũng không xua tan được hàn ý khắp người, nhưng nàng không thể để cho mẫu thân phát giác, không thể để cho nữ nhân ngu xuẩn tự mình đẩy nàng vào vực thẳm phát giác, cũng không muốn tiếp tục nghe bà lải nhải dông dài, cắn môi, đè xuống hận ý nói: "Ra rất nhiều mồ hôi, đạo cô nói là trừ độc, chỉ là ta thân thể mệt mỏi, muốn lập tức nghỉ một lát."
Tạ thị vội nói: "Tốt, có tác dụng là tốt, một lát lên xe ngươi nằm trên đùi nương ngủ, nương để xa phu chậm chút, bảo đảm không lắc lư ngươi."
Trong mắt Thôi Oản phút chốc rơi lệ, bị nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-sung-hau-sung-hau-chi-lo/566154/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.