Lúc trước Tần Anh nói hắn thích Phó Tuyên, Ngô Bạch Khởi không tin, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện hắn quả thật thích Phó Tuyên.
Hắn sẽ nhớ nàng, ban ngày nhớ, muốn đi tìm nàng, nhìn xem nàng đang làm gì, buổi tối cũng nhớ, sẽ mơ thấy nàng, mơ nàng bị hắn bắt nạt khóc, khóc gọi hắn ca ca xin tha...
Ngay từ đầu Ngô Bạch Khởi không quen loại nhớ nhung này, hắn thử đi tìm đám hồ bằng cẩu hữu đi ra ngoài chơi, nhưng hắn lại không có tâm tình chơi đùa như trước kia. Nhìn thấy ven đường có cô nương thân hình tương tự nàng, hắn sẽ không nhịn được quay đầu nhìn, không phải nàng, hắn sẽ rất thất vọng. Nghe được giọng nói giống của nàng, hắn cũng sẽ duỗi cổ tìm kiếm trong đám người. Nhìn thấy đường huynh đường tẩu dắt cháu cùng nhau tản bộ, Ngô Bạch Khởi nhịn không được tưởng tượng cảnh hắn cùng Phó Tuyên thành thân, thậm chí lão gia tử giáo huấn hắn, Ngô Bạch Khởi cũng có thể nghĩ tới tương lai hắn cũng sẽ giáo huấn cháu trai của hắn và Phó Tuyên như vậy...
Suy nghĩ mãi, Ngô Bạch Khởi hiểu được, đây chính là thích.
Theo Tần Anh đã nói, thích thì nên đi nhà nàng hỏi cưới, nhưng Ngô Bạch Khởi không ngốc a, Phó gia không có một ai thích hắn, hắn đi, còn không bị người ta đánh đuổi ra a?
Cho nên Ngô Bạch Khởi muốn để Phó Tuyên thích mình trước.
Hắn phái người lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Phó gia, Phó Tuyên vừa ra khỏi cửa hắn hảo theo ra ngoài, nhưng Phó Tuyên rất ít đi khỏi nhà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-sung-hau-sung-hau-chi-lo/566143/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.