Bởi vì Thái Tử bị phế, năm nay kinh thành tiếng pháo trúc dường như cũng không vang lên như cũ. Dù sao dân chúng cũng biết Gia Hòa đế hiện tại tâm tình khẳng định không tốt. Nhi tử muốn giết hắn, sủng phi mất mạng, đổi thành ai có thể có tâm tình tốt a?
"Phụ thân đâu?"
Ăn xong cơm chiều, Phó Dung ngồi trên giường dỗ Trăn ca nhi, tiểu tử chơi yên lành, đột nhiên ngẩng đầu hỏi một câu.
Đã hai ngày không nhìn thấy Từ Tấn, Trăn ca nhi nhớ phụ thân.
Phó Dung cười đem nhi tử ôm vào ngực dỗ: "Phụ thân chiếu cố Hoàng tổ phụ đâu, Hoàng tổ phụ tốt rồi phụ thân liền trở về."
Trăn ca nhi không mấy hài lòng đáp án này, trong mắt phượng rất giống Từ Tấn, ánh lệ lấp lánh: "Ta nhớ phụ thân..."
Nhìn tiểu tử trong mắt chớp động ánh lệ, Phó Dung tim cũng run theo, âm thanh càng ôn nhu, "Trăn ca nhi không khóc, ngươi nghe nương nói, ngày nào phụ thân sinh bệnh, ngươi có thể chiếu cố hắn hay không a?"
Trăn ca nhi dùng sức nghĩ một chút, hắn đã biết sinh bệnh là ý gì, nghĩ xong lại rớt nước mắt: "Phụ thân không sinh bệnh!"
Phó Dung bật cười, vỗ nhè nhẹ lưng hắn: "Phụ thân không bệnh, là Hoàng tổ phụ bị bệnh, Hoàng tổ phụ là phụ thân của phụ thân, cho nên phụ thân phải chiếu cố hắn a, Trăn ca nhi đừng gấp a, Hoàng tổ phụ vừa tốt phụ thân sẽ trở về, phụ thân cũng nhớ Trăn ca nhi đâu."
Trăn ca nhi hiểu chuyện, nghe mẫu thân giải thích, không khó chịu nữa, vừa muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-sung-hau-sung-hau-chi-lo/566139/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.