🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vạn Toàn 8 tuổi đã hầu hạ bên người Gia Hòa đế, khoảng bốn mươi năm trôi qua, Gia Hòa đế trong lòng nghĩ gì, gặp sự tình rồi sẽ có quyết sách gì, chỉ sợ không có ai rõ ràng hơn hắn.
Bởi vậy nghe thấy Quản Anh thét chói tai, hắn trước tiên chạy vào nội điện, nhìn rõ Gia Hòa đế nằm ở trên giường cả người co giật. Vạn Toàn không giống Quản Anh, lập tức tiến lên ổn định Gia Hòa đế, thuận thế thả màn xuống che giấu tình hình bên trong, quay đầu phân phó đồ đệ Tiểu Lộ theo sát mình "Không cho phép người khác vào điện, lập tức tuyên Cao Đức tới!"
Cao Đức là viện sử trong Thái Y viện, Gia Hòa đế xảy ra chuyện, trước giờ đều là hắn tự mình chăm sóc.
Tiểu Lộ hiểu được là xảy ra chuyện lớn, mau chóng đuổi bọn tiểu thái giám và bọn thị vệ vừa chạy tới ra ngoài, phái người nhanh đi Thái Y viện mời Cao Đức.
Nội điện bên trong, Quản Anh run bần bật, túm lấy chăn che cơ thể mình, khóc hỏi Vạn Toàn: "Hoàng Thượng hắn, hắn..."
Vạn Toàn sắc mặt âm trầm nhìn nàng một cái.
Hoàng Thượng qua năm mươi bắt đầu sử dụng đan dược, đan dược trợ hứng cũng dùng qua, nhưng chỉ là ngẫu nhiên sử dụng, 1 tháng dùng khoảng bốn năm lần. Thẳng đến khi Quản Anh tiến cung, Hoàng Thượng chỉ cần triệu Quản Anh thị tẩm thì sễ uống. Mắt nhìn Gia Hòa đế hình dạng gầy đi, khí sắc cũng không bằng trước đây, Vạn Toàn ngấm ngầm khuyên hai lần, bị Gia Hòa đế nghiêm giọng răn dạy, còn lệnh cho hắn giữ chặt miệng, không cho phép nói ra, Vạn Toàn liền cam chịu, ai ngờ hôm nay...
"Mời nương nương mặc y phục đi phòng bên tạm lánh chốc lát, hết thảy đợi Hoàng Thượng tỉnh lại rồi quyết định."
Quản Anh sợ hãi, không biệt mình đợi gì, khóc hỏi hắn: "Công công phái người đi gọi Hạ Âm các nàng đến bồi ta được không?"
Vạn Toàn cười lạnh: "Hoàng Thượng phát bệnh không thể để lộ ra ngoài, nương nương thật coi trọng cung nữ bên cạnh, tốt nhất đừng gọi các nàng tới, ngày sau cũng đừng nhắc nửa câu với các nàng, bằng không Hoàng Thượng chắc chắn giết các nàng diệt khẩu."
Suýt nữa chết ở trên người nữ nhân, vị Hoàng Đế nào cũng sẽ không cam nguyện để tin tức truyền ra ngoài.
Quản Anh lần đầu tiên bị Vạn Toàn châm chọc uy hiếp không khách sáo như thế, nhưng lúc này nàng không chịu nổi nửa điểm không vui, run lẩy bẩy co rụt lại ôm xiêm y đi phòng bên, trước khi đi liếc mắt nhìn Gia Hòa đế ngất xỉu, trong đầu Quản Anh lộn xộn, tâm loạn như ma.
Cao Đức, viện sử Thái Y viện, rất nhanh liền tới, dẫn theo vài vị thái y, nhưng Vạn Toàn chỉ cho phép một mình hắn vào nội điện.
Có thể làm viện sử, y thuật Cao Đức tự nhiên danh bất hư truyền, tuy rằng Vạn Toàn đã đem dấu vết sinh hoạt vợ chồng trên người Gia Hòa đế thu thập, hắn như cũ vừa thấy liền đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lấy ngân châm ra châm mấy chỗ huyệt đạo ở trên người Gia Hòa đế, yên lặng chờ giây lát, Gia Hòa đế từ từ tỉnh lại.
Vạn Toàn cúi người, ở bên tai hắn nói nhỏ vài câu.
Bệnh phát thì Gia Hòa đế mặt mày đỏ rực, trước mắt lại là nên đỏ cũng không đỏ được, cả người không còn sức lực, nói chuyện cũng không có khí lực, toàn dựa vào Vạn Toàn ghé vào miệng hắn mới có thể nghe rõ ràng.
Chẳng qua là không cho phép truyền ra ngoài thôi.
Ngay trước mặt Gia Hòa đế, Vạn Toàn thấp giọng nhắc nhở Cao Đức: "Hoàng Thượng ban đêm phê duyệt tấu chương, âu sầu thành bệnh, đại nhân xem Hoàng Thượng cần nghỉ ngơi bao lâu?"
Cao Đức ngầm hiểu, quỳ xuống nói: "Hoàng Thượng bệnh tà nhập thể, ít nhất phải nằm trên giường tĩnh dưỡng 1 tháng, đến lúc đó xem tình hình Hoàng Thượng khôi phục, vi thần mới có thể đoán thời gian Hoàng Thượng khỏi hẳn."
Vạn Toàn liếc mắt nhìn Gia Hòa đế, lại nói: "Hoàng Thượng lần này ốm đau, đại nhân không cần kê đơn thuốc, lưu lại ở Sùng Chính điện tự mình sắc thuốc chiếu cố Hoàng Thượng thôi, nếu như có nửa điểm tin tức để lộ, đại nhân biết sẽ nhận được kết cục gì."
Cao Đức cúi người dập đầu: "Mời Hoàng Thượng an tâm dưỡng bệnh, vi thần hiểu được nên làm như thế nào."
Sự tình thương lượng tốt rồi, Vạn Toàn bảo hắn kê toa thuốc dược liệu, lại lệnh người đi Thái Y viện lấy thuốc. Cao Đức viết dược liệu đương nhiên bao hàm toàn diện, tuyệt đối sẽ không để người khác căn cứ theo dược liệu suy đoán ra chứng bệnh của Gia Hòa đế.
Cao Đức đi rồi, Vạn Toàn đi khắc phục hậu quả, chỉ nói Gia Hòa đế phê duyệt tấu chương quá trễ, Lệ phi nương nương không yên tâm đi qua khuyên nhủ, phát hiện Gia Hòa đế ngã trên mặt đất mới phát ra tiếng kinh hô. Về phần Lệ phi...
"Hoàng Thượng, ngươi không sao chứ, dọa ta chết khiếp được..." Gia Hòa đế dùng dược rồi, Quản Anh một lần nữa trở lại trước giường rồng, khóc nói.
Gia Hòa đế hiện tại đã có thể mở miệng, chỉ là vẫn không có bao nhiêu khí lực, nắm hờ tay Quản Anh nói: "Đình Đình đừng sợ, Trẫm không có việc gì, ban ngày quá mệt mỏi. Đình Đình, tình hình Trẫm phát bệnh một khi truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ dẫn tới triều thần khủng hoảng, thậm chí sẽ có người đem sai lầm đổ lên người nàng. Cho nên chuyện tối nay đừng nói với bất kỳ người nào, có người hỏi thì nói giống Vạn Toàn, hiểu không?"
Nàng là một cô nương trẻ, chỉ cần hắn không nói cho nàng, nàng nhất định không hiểu hắn đến tột cùng vì sao mà bệnh. Đổi thành Thục phi, Nhu phi, Gia Hòa đế cũng sẽ không nói dối, sau này có lẽ cũng sẽ không gặp lại đối phương.
Quản Anh quả thật không hiểu, Gia Hòa đế người nam nhân duy nhất của nàng, hai người cùng một chỗ, trừ lần đầu tiên, thì Gia Hòa đế vẫn như vậy... Cho nên Quản Anh tin lời Gia Hòa đế.
"Nàng về trước đi, một lát Thái Tử bọn họ muốn tới." Gia Hòa đế khoát khoát tay, tỏ ý bảo nàng về hậu viện trước.
Quản Anh lau lau nước mắt, lưu luyến đi.
Đi ra ngoài thì đụng phải Thái Tử cuống cuồng chạy tới.
Thái Tử đụng người, tưởng là cung nữ nào mắt không có con ngươi, bản năng mà đem người đẩy sang bên cạnh, cúi đầu thì ánh mắt vô tình đảo qua khuôn mặt Quản Anh tái nhợt còn vương nước mắt, hắn kìm lòng không được nắm chặt cánh tay nàng, mau chóng đem người đỡ vững vàng.
Dưới ánh đèn nhu hòa, bởi vì quá vội vàng chạy tới,đến áo choàng cũng không mặc, Thái Tử dáng vẻ cao thẳng, khuôn mặt khôi ngô, ngũ quan có bóng dáng Gia Hòa đế, so với Gia Hòa đế trẻ tuổi hơn, so với Gia Hòa đế mặt mày ôn hòa hơn.
Quản Anh đã gặp Thái Tử, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn hắn trong khoảng cách như vậy gần.
Thái Tử cũng từng gặp Quản Anh, hắn thích nhất mĩ nhân, đối với Quản Anh cũng là trong lòng ngứa ngáy. Nếu như nói Quản Anh khí độ tục diễm rất không phù hợp khẩu vị của hắn, thân phận của nàng lại hoàn toàn bù đắp phần thiếu hụt này. Lúc này ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, cảm nhận nữ nhân dưới tay vòng eo mềm mại, trên người thơm hương, Thái Tử tâm thần rung động.
Cũng may hắn còn nhớ được đây là nơi nào.
Gần như chỉ ngừng trong hai ba hơi thở, Thái Tử lập tức buông Quản Anh ra, lùi sau hai bước bồi tội, "Phụ hoàng bệnh nặng, ta lòng nóng như lửa đốt, vô tình đụng phải nương nương, nương nương không sao chứ?"
Đề cập đến bệnh Gia Hòa đế, Quản Anh trong lòng rùng mình, tránh thân thể ra nói: "Thái Tử không cần khách sáo, Hoàng Thượng ở bên trong, Thái Tử mau vào nhìn xem."
Thái Tử gật đầu, vội vàng đi vào.
Quản Anh quay đầu nhìn lướt một cái, mới nâng mũ phía sau áo choàng lên, mất hồn mất vía đi hậu viện.
Nội điện bên trong, Vạn Toàn trông giữ ở trước giường, thấy Thái Tử tiến vào, hắn khom lưng hành lễ.
Thái Tử không để ý hắn, đi tới trước giường quỳ xuống, ân cần hỏi thăm Gia Hòa đế: "Phụ hoàng có khỏe hơn?"
Gia Hòa đế gật gật đầu, không nói chuyện.
Hắn mệt, có tâm tình ứng phó Quản Anh, cũng không có tâm tư ứng phó các con.
Vạn Toàn ở bên cạnh thay hắn giải thích: "Hoàng Thượng hiện giờ cần dày công tĩnh dưỡng, không thích hợp phí tâm mở miệng, mời Thái Tử thông cảm."
Thái Tử vội nói: "Phụ hoàng an tâm dưỡng bệnh, nhi thần không quấy rầy phụ hoàng, chỉ ở bên cạnh nhìn, phụ hoàng nhất định phải yên lành, nhi thần đã không có mẫu..." Dường như ý thức được nói sai, Thái Tử cúi đầu, trong mắt rơi lệ, lại không dám đưa tay lau.
Gia Hòa đế nhìn đích trưởng tử của hắn, nhìn hắn quỳ ở đằng kia yên lặng rơi lệ, hơi mím môi, thấp giọng trách mắng: "Bao lớn còn khóc, mất mặt!"
Tuy là trách cứ, cũng là một phụ thân thân cận với nhi tử.
Thái Tử vội vàng quay người lau lệ.
Đám người Thục phi Nhu phi Nhị công chúa liên tiếp chạy tới, Nhị công chúa nằm sấp ở trên người Gia Hòa đế khóc, giống như đứa nhỏ, cũng không bình tĩnh như Thái Tử. Gia Hòa đế đau lòng không thôi, dỗ mãi một lúc, đối với hai phi tử cũng không nói thêm gì, không phải là không muốn, mà thật sự không có sức lực.
Từ Tấn Phó Dung, Khang vương Khang vương phi, Thành vương Thành vương phi, Từ Hạo Thôi Oản lần lượt chạy đến.
Gia Hòa đế đều gặp, triệt để không có tinh lực, nhắm mắt lại muốn ngủ.
Thục phi Nhu phi ở trước giường trông giữ, mấy vị hoàng tử lui tới ngoài điện, đám con dâu đi một phòng, đám người Thái Tử ngồi tại chỗ gác đêm.
Thành vương nhìn Từ Tấn, thấy hắn buông mi trầm mặc, cũng không mở miệng.
Từ Hạo trong lòng không cong cong vòng vòng nhiều như vậy, hỏi Thái Tử: "Ngươi đến sớm nhất, bệnh tình phụ hoàng đến cùng như thế nào?"
Khang vương cũng đôi mắt trông mong nhìn Thái Tử.
Thái Tử đem chuyện mình biết nói ra.
Nghe nói chỉ là thức đêm phê duyệt tấu chương, Từ Hạo Khang vương không lo lắng như vậy, loại bệnh này, dưỡng một trận là tốt rồi.
Thái Tử ánh mắt dời về phía Từ Tấn.
Từ Tấn như cũ mặt không biểu cảm.
Thái Tử rũ rèm mắt xuống, trong lòng khó có thể khống chế toát ra một cỗ thất vọng.
Nếu như phụ hoàng thật sự...
Vậy hắn chính là tân quân.
~
Sùng Chính điện, hậu viện.
Quản Anh sau khi trở về, ngồi ở trên giường ngẩn người.
Hạ Âm và Đông Tuyết tinh mắt, dẫn các tiểu cung nữ lui ra ngoài. Mọi người đi rồi, Đông Tuyết làm ướt khăn rồi vắt khô, đưa cho Quản Anh lau mặt, đợi Quản Anh hơi bình tĩnh lại, nàng ngồi ở ghế thêu bên cạnh nhẹ giọng hỏi: "Nương nương làm sao vậy? Có phải Hoàng Thượng bệnh hay không..."
Quản Anh lắc lắc đầu, thở dài nói: "Đừng hỏi, may mắn Hoàng Thượng không có việc gì, việc này các ngươi đừng nên dò hỏi, đã xảy ra chuyện ta cũng không bảo vệ được các ngươi."
Đông Tuyết im lặng, không hỏi nữa, đứng lên nói: "Nô tỳ liền hầu hạ nương nương nghỉ ngơi?"
Quản Anh nào có tâm tình ngủ a, nhìn chính điện phía trước đèn đuốc sáng trưng, trong lòng bất an: "Không được, Hoàng Thượng bệnh nặng, ta vẫn là cùng y chờ xem, ngộ nhỡ có việc, ta tùy thời đi qua." Nam nhân của mình bị bệnh, nàng nào có tâm tư đi ngủ? Bị Gia Hòa đế đã biết hắn sẽ nghĩ sao?
"Cũng phải, kia nương nương nằm trên giường chờ đi, ban đêm lạnh, thân thể nương nương quan trọng hơn." Đông Tuyết quan tâm nói.
Quản Anh trong lòng rối loạn, Đông Tuyết nói cái gì nàng liền làm cái đó, nằm xuống rồi, nghĩ tới bộ dáng Gia Hòa đế dọa người lúc ấy, nàng đột nhiên thực sợ hãi, nhỏ giọng hỏi Đông Tuyết: "Ngươi nói, có người sẽ ở... Thôi, không có việc gì."
Vạn Toàn không cho phép nàng nói, Gia Hòa đế cũng dặn đi dặn lại, có thể thấy được chuyện đó thật sự không thích hợp nói cho người khác, Quản Anh sợ xảy ra chuyện.
Đông Tuyết hầu hạ Quản Anh lâu như vậy, biết Quản Anh trong lòng có việc tuyệt đối giấu không được, liền lo âu hỏi: "Nương nương có phải có tâm sự hay không? Nương nương tin nô tài, không bằng nói ra, nô tài ở trong cung mấy năm, có lẽ có thể giúp được nương nương, cũng hơn nương nương một mình thấp thỏm lo âu."
Quản Anh nhìn nàng, do dự hồi lâu, thấp giọng nói ra.
Nàng thật sự không rõ.
Gia Hòa đế đã là làm việc quá mệt, vì sao hắn nói truyền ra ngoài các đại thần sẽ trách nàng?
Đông Tuyết, Hạ Âm thông minh như vậy, giúp nàng rất nhiều, có lẽ lần này cũng có thể giúp nàng giải thích đạo lý bên trong. Quản Anh biết trong hoàng cung này rất nhiều việc đều không đơn giản. Nàng nắm rõ ràng rồi, về sau phát sinh chuyện tương tự, nàng mới sẽ không hoang mang lo sợ như bây giờ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.