Ngày xuân nắng sớm tươi đẹp, ngoài cửa sổ chim tước líu lo.
Phó Dung là bị Từ Tấn nháo tỉnh, thanh âm sùng sục sùng sục nuốt, so với Trăn ca nhi ăn còn vang hơn.
"Vương gia..." Phó Dung tức đẩy đầu hắn, Trăn ca nhi đầu tháng dứt sữa, nàng cũng muốn ngừng, Từ Tấn như vậy, nàng phải làm thế nào?
Từ Tấn lưu luyến bò lên, môi ẩm ướt dán lên khuôn mặt nàng, "Nùng Nùng thật thơm."
Hắn thích nhất thời điểm không cần thượng triều, thích nhất sáng sớm cùng nàng thân mật, nàng nửa tỉnh nửa mê, cả người vô lực, khi dễ tốt nhất. Hôn nhẹ mắt nàng buồn ngủ nhập nhèm, Từ Tấn ôm lấy eo nàng, nhân lúc trướckhi nàng phản ứng lại thì tiến vào.
Phó Dung triệt để không có cách nào ngủ nữa, không muốn ứng phó lại không thể không ứng phó, cuối cùng thân bất do kỷ, như ở trong mưa gió phiêu đãng.
Cuối tháng 3 sáng sớm còn có chút lạnh, hai vợ chồng lại ra một thân mồ hôi.
Từ Tấn rốt cuộc đi xuống, Phó Dung thở hồng hộc, nhìn sắc trời bên ngoài, vừa lau lau vừa vội vã thúc hắn: "Vương gia mau dậy đi, một lát Trăn ca nhi tới."
Vừa dứt lời, trong viện truyền đến tiếng cười Trăn ca nhi nhẹ nhàng, còn có tiếng gọi líu lo. Phó Dung mặc đồ động tác khựng lại, ánh mắt nhìn nam nhân bên cạnh hở ngực lộ bụng, tai nghe bên ngoài, chỉ cảm thấy tiếng chim non gọi có vài phần quen thuộc, "Là ngỗng sao? Vương gia mang đến?"
Vừa nói, một bên trở tay lên eo buộc dây lưng.
Từ Tấn đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-sung-hau-sung-hau-chi-lo/566124/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.